"Chớ nổi nóng, không có liên quan gì với ngươi, việc này hai ba câu kể không rõ, sau đó lão sư ngươi cũng mặc kệ. Tóm lại nếu gặp nguy hiểm, ngươi cứ cố gắng chạy đến cạnh hắn là được!"
Lý Hạo nhớ kỹ, lại liếc mắt nhìn Hách Liên Xuyên.
Vị bộ phó này... Bình thường cười hì hì, lúc gài người thì cảm giác cũng không phải người tốt.
Hách Liên Xuyên không nhìn thấy ánh mắt của hắn.
Hắn đâu có không nói gì, có chứng cứ không?
Ta truyền âm!
Ghi âm cũng không được, ngươi có chứng cứ thì báo cáo ta đi!
Hồ Định Phương tên khốn khiếp này... Ngươi nên đến khiêng đại phiền toái Lý Hạo này đi.
Bạo động trong thành không liên quan đến đám người Lý Hạo, Hách Liên Xuyên cũng lấy đầu tới làm bóng đá.
Lý Hạo nhìn thoáng qua, nói nhỏ: "Bộ trưởng, bây giờ ta có thể nói chuyện không?"
"Có thể!"
Hách Liên Xuyên kinh ngạc nói: "Vì sao không thể? Chẳng lẽ còn có người có thể nghe lén ta hay sao?"
"..."
Mấy người Lý Hạo ngây ngẩn cả người, vậy ngươi... Truyền âm làm gì?
Làm hại bọn hắn cho là có người nghe lén, vẫn luôn không dám nói lời nào.
Lý Hạo không nói gì, hồi lâu mới rầu rĩ nói: "Cái kia... Trong đội ngũ chúng ta có người phá hoại..."
"A!"
Hách Liên Xuyên gật đầu, bỗng nhiên cười: "Ngươi nói chính ngươi hả?"
"..."
"Không phải!"
Lý Hạo quyết định nói trước, bằng không nếu hắn muốn đánh lén ai, người này ở gần cho là hắn giết đồng liêu, xử lý hắn thì sao?
Không đợi Lý Hạo nói xong, Hách Liên Xuyên khẽ cau mày, nói: "Ta biết ngươi nói ai! Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, coi như bộ trưởng nói không sao... Ngươi cũng không thể thật sự không quan tâm! Ngươi phải hiểu được, nếu người kia chết rồi thì phiền phức rất lớn, bộ trưởng chịu tội sẽ càng nặng hơn một bậc! Hơn nữa cũng sẽ để một số người cảm thấy, bộ trưởng thật sự có tâm kia... Trên thực tế, đây không phải sự thật! Bộ trưởng chỉ lười giải thích..."
Lý Hạo sững sờ nhìn hắn, có ý gì, ngươi biết tình huống?
Hách Liên Xuyên cười ha hả: "Đừng nhìn ta như vậy, có một số việc, ta cũng không mù! Người kia cũng không phải chuyên nghiệp làm chuyện này, nhất định có vài chân tướng lộ ra. Không tiện động, ngươi hiểu chưa? Động, có nghĩa là phiền phức đã đến. Còn nữa, nếu động, coi như bên kia không vấn trách, nhưng lại cử đến một người che giấu càng sâu hơn, vậy làm sao đây? Dù sao tốt xấu gì người bây giờ cũng xem như đang ở ngoài sáng, ít nhất mọi người cũng có phòng bị."
Lý Hạo đau đầu, gãi đầu một cái, nói: "Ta... Ta thiếu thủy năng..."
Hách Liên Xuyên im lặng!
Hắn nhìn thoáng qua Lý Hạo, bỗng nhiên nói: "Cho ngươi thủy năng thì ngươi có thể làm gì? Có thể trực tiếp Uẩn Thần giống lão sư ngươi không?"
"Không được... Đấu Thiên thì có hi vọng."
Hách Liên Xuyên chần chờ chút, cân nhắc một phen, suy tư một trận, mở miệng nói: "Dù sao ngươi không thể động thủ, nếu động thủ ngươi cũng không nhất định có thể giải quyết... Đương nhiên, nếu thật sự muốn động thủ, lúc không có người... Nhớ kỹ, là lúc không có Tuần Dạ Nhân, có thể cân nhắc! Điều kiện tiên quyết là, ngươi có nắm chắc đầy đủ..."
Hắn cũng không tiếp tục phản đối, chỉ là nói cho Lý Hạo, tuyệt đối không nên nên làm gì lúc có Tuần Dạ Nhân, vì phía Tuần Dạ Nhân, không nhất định chỉ có một người kia, chỉ là nàng che giấu thực lực, khả năng có người không ẩn giấu thực lực, sung làm nhãn tuyến.
Lý Hạo hiểu rõ.
Tiếp theo, Hách Liên Xuyên lại truyền âm: "Đánh lén Tam Dương, phá siêu năng của Tam Dương là được. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, một khi có Nguyên Thần Binh... Tác dụng của đánh lén cũng không lớn. Trước đó ngươi đã thấy Tử Nguyệt, trong nháy mắt đã hiện lên Lôi Thần Khải, lực phòng ngự cực mạnh! Ngay cả đòn đánh trong không trung cũng không thể đánh chết nàng ta... Muốn đối phó kẻ kia... Nghĩ biện pháp đưa nàng lên trời... Ầm ầm cho nàng mấy cái nữa, phá Nguyên Thần Binh rồi ngươi mới có hi vọng!"
Ánh mắt Lý Hạo càng thêm dị thường.
Không phải ngươi nói không thể giết hả?
Nhưng bây giờ ngươi nghĩ kế cho ta làm gì?
Hách Liên Xuyên mặc kệ việc này, hắn truyền âm, không liên quan đến hắn.
"Coi như nàng mang theo Nguyên Thần Binh thì cũng sẽ không quá mạnh, không thể so được với Tử Nguyệt, có thể là Hoàng cấp thấp nhất... Tử Nguyệt có Huyền cấp, có thể ngăn cản năm sáu lần công kích, nàng quá lắm cũng chỉ ngăn cản ba bốn lần... Nhưng cần đẩy không khoảng mười giây.. Đây mới là lúc khảo nghiệm các ngươi."
Lý Hạo mở miệng: "Bộ phó, vậy chi bằng ngài..."
Hách Liên Xuyên kinh ngạc nhìn hắn, lần nữa truyền âm: "Ta cái gì? Ta là một Tam Dương, tất cả mọi người nhìn ta, ngươi để cho ta giết đồng bào? Đừng làm loạn, nếu ta giết người, một khi có người thấy được, truyền đi, ta phải bị cách chức điều tra? Ngươi tự muốn động thủ, tự giải quyết, cơm no áo ấm... Còn nữa, sau khi rời khỏi đây, coi như ngươi nói là ta chỉ điểm, cũng không ai tin! Huống chi ta cũng sẽ không thừa nhận!"
Lý Hạo dở khóc dở cười.
Vị này, thật cẩu thả!
Ngươi cảm thấy ta có thể đẩy một Tam Dương trung kỳ lên không mười giây?
Nói đùa!
Dù cộng thêm Lưu Long thì cũng rất khó.
"Thật ra không khó!"
Lúc này, Hách Liên Xuyên lại truyền âm, tự mình dạy dỗ, thành thật dạy bảo: "Quay về chia cho các ngươi một đội, ngươi có thể chạy đến phía hắc giáp, thu hút nhiều siêu cấp hắc giáp, võ sư ẩn nấp khá lợi hại, hắc giáp sẽ không để ý. Chỉ cần gần nàng đều là hắc giáp... Nàng không bay lên không thì cũng phải bay lên không thôi!"
"A, còn nữa, nếu đều không có biện pháp đối phó, đi cửa gần nội thành... Bạch ngân bên kia vừa ra, nàng nhất định xong đời... Không phải ngươi muốn thủy năng sao? Chỉ cần nhanh chút, không bị mặt đất hấp thu toàn bộ, cũng có thể lấy một chút trở về..."
Nói xong những điều này, Hách Liên Xuyên khôi phục bình tĩnh, không còn truyền âm.
"Bộ phó..."
Lý Hạo vừa vặn mở miệng, Hách Liên Xuyên uy nghiêm nói: "Bớt nói chuyện! Mấy người các ngươi đừng gây chuyện thị phi cho ta!"
"..."
Giờ khắc này, Lý Hạo và mấy người Lưu Long liếc nhau, ánh mắt dị thường.
Ông trời ơi, đồ hai mặt!
Hách bộ phó cũng không phải kẻ tốt lành gì!
Hắn còn biến việc giết Trương Đình thành công lược, mấu chốt là tên mập mạp này còn không bằng lòng cõng nồi, căn bản chưa từng đề cập chính diện, đều là truyền âm... Người xấu quả nhiên sẽ không viết lên mặt.