Chiến sĩ hắc giáp rút lui làm trận chiến càng dễ dàng hơn.
Dù là cường giả bạch ngân không chịu rời đi vẫn còn đang bộc phát, nhưng có càng ngày càng nhiều Tam Dương tham gia nhập trận chiến, thì cường giả bạch ngân kia cũng không chống nổi.
Phát ra một tiếng gầm gừ thật lớn, trên áo giáp bạch ngân phát ra một cỗ ánh sáng chói mắt, đối phương nhảy lên không trung, trong nháy mắt thoát khỏi sự áp chế.
Sau khi nhảy lên không trung thì khó mà đánh được.
Bởi vì bây giờ Tam Dương cũng bị hạn chế, không có cách nào bay lên trời tác chiến.
Lệnh cấm phi thiên ở đây quá mạnh!
Cho nên một lát sau đám người chỉ có thể trơ mắt nhìn cường giả bạch ngân này đạp không mà đi, biến mất ở trước mặt mọi người.
Nhưng mà kết quả trận chiến này vẫn cực kỳ huy hoàng.
Trận chiến vẫn tiếp tục!
Nhưng mà lúc này lại nghiêng về một bên.
Phanh phanh phanh!
Từng chiến sĩ hắc giáp bị ném ra ngoài quảng trường, qua tầm vài phút chiến trường triệt để được dọn sạch.
Trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Hơn 800 chiến sĩ hắc giáp, lần này giải quyết ít nhất 500 chiến sĩ.
Trực tiếp một lần thu hoạch được hơn một nửa!
Một đội một ngàn người bây giờ chỉ còn khoảng 300, thậm chí còn có 3 chiến sĩ đồng giáp cũng bị đánh nổ.
Chiến sĩ đồng giáp không có cách nào bắt được.
Một khi rời khỏi phạm vi thành đều sẽ bị nổ tung, cho nên lần này cũng không ai muốn bắt đối phương làm tù binh, trực tiếp cho đối phương nổ tung.
Một Đấu Thiên, 5 Bách Phá, cộng thêm khoảng 300 chiến sĩ hắc giáp chạy thoát khỏi nơi này.
Chiến tích này vẫn cực kỳ huy hoàng!
Đương nhiên, lực sát thương của chiến sĩ hắc giáp cũng rất đáng sợ.
Trước đó hơn 150 người xông con đường thứ hai thì chết hơn 20 người, lần này tấn công trực diện, một phút đồng hồ ngăn cản phía trước cũng đã chết hơn 20 siêu năng.
Lúc này siêu năng còn lại cũng chỉ khoảng trăm người.
Tổn thất cũng gần nửa.
Nhưng mà tổn thất đều là một vài kẻ yếu, Nguyệt Minh chết nhiều nhất, Nhật Diệu cũng không tính là nhiều, Tam Dương cũng chỉ có một mình Diệu Thừa không may mắn chết ở trong con đường thứ hai.
Nhân số mặc dù thiếu một số lượng lớn, nhưng không ảnh hưởng quá lớn đến lực chiến đấu.
Lần này cho dù là Tuần Dạ Nhân cũng có mấy người Nguyệt Minh chết trận.
Mặc dù Hách Liên Xuyên không yếu, nhưng bây giờ ông ta không có để lộ ra Hỏa Phượng Thương cho nên cũng không có cách nào quan tâm được bốn phía, chiến sĩ hắc giáp cũng không yếu, có mấy người Nguyệt Minh không may bị đánh giết chỉ trong chớp mắt.
Nhưng mà trước khi đi đến đây, tất cả mọi người đều đã có chuẩn bị.
Không có người chết là không có khả năng.
Tuần Dạ Nhân còn khá ổn, ít nhất Nhật Diệu đến bây giờ vẫn còn sống.
So với Diêm La... Bây giờ mặt Luân Chuyển Vương của Diêm La cũng biến thành màu xanh rồi, đi đến hơn 30 người, bây giờ cộng cả gã nữa... Thì chỉ còn lại 9 người!
Trong đó 5 người đi con đường thứ hai, cộng thêm gã, 4 người không qua được con đường thứ hai.
9 người!
Luân Chuyển Vương không có vui vẻ chút nào, những Nguyệt Minh Nhật Diệu kia chết rồi, thật ra gã cũng không quan tâm, chỉ có Tam Dương chết rồi mới thật sự ảnh hưởng đến đại cục!
Diệu Thừa... Phế vật!
Đến Hồng Nhất Đường còn sống mà ngươi lại chết!
Còn lại trăm người đội ngũ, thế mà Phi Thiên còn gần khoảng 20 người, đối phương cũng không vào bao nhiêu người nhưng gần như không có tổn thất gì.
Tuần Dạ Nhân còn sống nhiều nhất, gần 30 người.
Hồng Nguyệt cũng xấp xỉ 20 người, Kiếm Môn cũng ít hơn 20, cộng thêm Diêm La thì khoảng trăm người.
Mà Tán Tu... Sống đến bây giờ cũng chỉ còn năm sáu người cảnh giới Nhật Diệu, phía dưới Nhật Diệu gần như đều chết sạch.
Đây chính là nỗi buồn của tổ chức nhỏ với Tán Tu.
Không có Tam Dương tọa trấn, gặp nguy hiểm Nhật Diệu cũng khó chống đỡ, đừng nói đi trợ giúp người khác, không bị liên lụy đã là chuyện tốt rồi, cường giả Tam Dương bên tổ chức lớn tốt xấu gì cũng thỉnh thoảng giúp bọn hắn dọn dẹp một vài nguy hiểm.
Chiến đấu kết thúc, đám người không có ra ngoài mà là ở trên quảng trường đứng lặng người.
Trên mặt đất, một vài thi thể đang bị nuốt chửng.
Bọn Lý Hạo trực tiếp bắt đầu thanh lý chiến trường, mặc kệ là thi thể của ai, nhà mình thì cướp về mang đi, không phải nhà mình thì... Cũng trộm đạo lấy làm ít đồ, tốt nhất lấy một ít năng lượng thần bí.
Mấy người cường giả Tam Dương bắt đầu tụ hợp.
Ngược lại lần này là Hồ Định Phương chủ động mở miệng, trầm giọng nói: "Cường giả bạch ngân kia chạy, còn dẫn theo hơn 300 chiến sĩ hắc giáp, bây giờ không biết là phân tán ở trong thành hay là về tới bên kia cửa thành... Cửa thành bên kia trừ một đội ngàn người còn có những cường giả khác không?"
Hách Liên Xuyên mở miệng nói: "Ta thấy không ít chiến sĩ hắc giáp cũng không chạy về, mà là phân tán, hiện tại không bằng bắt đầu đi từ đường thứ chín, quét sạch từng tên một, sau đó chúng ta tập hợp ở gần cửa thành! Đến bây giờ... Chắc đã một ngày trôi qua!"
Lần này đi vào di tích chỉ có thời gian ba ngày.
Bây giờ chỉ sợ đã là buổi tối ngày thứ nhất.
Tiêu diệt toàn bộ ngoại thành, sau đó tụ hợp lại bên trong thành làm một trận chiến lớn cuối cùng!
Đây là dự định của Hách Liên Xuyên.
Đám người suy tư một chút, có người gật đầu, có người trầm giọng nói: "Không thì hành động tập thể? Phân tán ra thì nguy hiểm sẽ tăng!"
Lúc này kiêng kị nhất là chia binh!
Nếu ở chỗ nào ẩn giấu một lượng lớn chiến sĩ hắc giáp thì làm sao bây giờ?
Bọn hắn không rõ tại sao Hách Liên Xuyên lại đưa ra đề nghị như vậy.
Tuy nhiên mấy thủ lĩnh tổ chức lớn với Tam Dương lại không có ai phản đối, không ai nói không đúng.
Hành động tập thể?
Đến lúc này là lúc chia sẻ kết quả trận chiến.
Ai giải quyết chiến sĩ hắc giáp thì là của người đó.
Đây là lần thứ nhất, thứ hai hành động cũng nhau... Làm sao có thể thuận tiện làm chút việc riêng?
Ví dụ người của Tuần Dạ Nhân còn sống sót nhiều nhất... Không thích hợp giết một vài người sao?
Nhất là Luân Chuyển Vương... Gã khó chịu nhất!
Ước gì có thể chia binh mới tốt!
Hiện tại đã giải quyết hơn một nửa chiến sĩ hắc giáp, còn một nửa mấy người Tam Dương bọn hắn đều có thể giải quyết, chết thêm mấy người cũng chẳng có gì ghê gớm.
Đây mới là bản chất của con người!
Vốn là đối địch, cái gọi là hợp tác đều là chuyện cười.
Về phần trong thành... Cho dù không đi vào trong thành thì lần này lấy được nhiều chiến sĩ hắc giáp như vậy cũng đã kiếm được lời.
Cho nên lúc Hách Liên Xuyên nói chia binh... Thật ra những Tam Dương kia đều không có ý kiến.
Mà Luân Chuyển Vương càng thản nhiên nói: "Trong thành chỉ có một vài chiến sĩ hắc giáp không có uy hiếp quá lớn, mấy người chúng ta đi cửa thành bên kia nhìn xem, để đề phòng cường giả bạch ngân xuất hiện lần nữa..."
Chỉ thiếu chút nữa là nói những Tam Dương chúng ta đi xa một chút, các ngươi hung hăng chém giết ở trong thành đi!