Lúc này toàn bộ bên ngoài thành có mấy chiến sĩ hắc giáp đang chiến đấu với siêu năng, còn có những trận chiến của siêu năng.
Cũng có người ngồi chờ ở bên ngoài phòng cổ, ngồi chờ những chiến sĩ đồng giáp kia, chuẩn bị diệt sạch chiến sĩ đồng giáp.
Đương nhiên cũng có người vẫn luôn trốn ở trong chỗ tôi, muốn nhìn xem có tiện nghi nào có thể nhặt hay không.
Đường đi thứ tám.
Trong một hẻm nhỏ ở giữa hai bức tường, một bóng dáng màu đen ngồi ở đó yên lặng chờ đợi con mồi mắc câu.
Bóng đêm bao phủ toàn bộ người hắn.
Hắn đi qua con đường thứ hai, siêu năng của hắn đã bị che đậy, ở trong bóng tối càng thêm không rõ.
Làm cường giả Nhật Diệu hắn là siêu năng hệ Ám, hoàn cảnh của thành cổ lúc này đối với hắn mà nói là được trời ưu ái, nếu không có siêu năng dao động thì lúc trước hắn cũng có thể lẫn vào như cá gặp nước, đáng tiếc dao động siêu năng là một cái phiền toái lớn, không có khả năng tới quá gần đối thủ.
Nhưng từ khi tiến vào con đường thứ hai siêu năng bị che lấp, hắn phát hiện bây giờ mới là thiên hạ của hệ Ám!
Hắn là người của tổ chức Phi Thiên lần này cũng có nhiệm vụ.
Nhiệm vụ của Phi Thiên rất đơn giản... Giết nhiều người.
Mặc kệ là Tuần Dạ Nhân, hay là ba tổ chức lớn, hay là Kiếm Môn, Tán Tu... Giết nhiều là được rồi.
Mục tiêu của Phi Thiên vẫn luôn rất quỷ dị, làm việc cũng rất quỷ dị, càng giống như một tổ chức sát thủ hơn, có đôi khi người nào cũng giết, có đôi khi thì người nào cũng giúp, nếu không phải Phi Thiên là dạng tổ chức mạnh mẽ như thế này thì đã sớm đã bị liên thủ tiêu diệt.
Phi Thiên có thể sinh tồn đến hôm nay tự nhiên có chỗ đặc biệt hơn.
Mà tổ chức Phi Thiên cũng thu hút một lượng lớn cường giả hệ Ám, toàn bộ siêu năng hệ Ám trong lĩnh vực siêu năng tám phần đều bị Phi Thiên thu về, làm Phi Thiên càng thêm thần bí quỷ dị.
Phi Thiên rất khiêm tốn, cũng bị nhận định là tổ chức tà năng, đây chính là nguyên nhân giết người lung tung không có mục tiêu rõ rệt, cho nên chẳng những Tuần Dạ Nhân coi nó là tổ chức tà năng, thật ra Hồng Nguyệt với Diêm La cũng loại Phi Thiên ra khỏi mục tiêu hợp tác.
Lĩnh vực siêu năng càng thích coi nó là một tổ chức sát thủ độc lập.
Ngay lúc người này còn đang nghĩ đến những việc đó thì lỗ tai hơi rung động một chút, có người đến.
Trong bóng tối có một bóng người từ cuối ngõ hẻm nhỏ tiến vào.
"Mục tiêu đến rồi!"
Trong lòng hắn mừng thầm.
Lúc này trong bóng tối mặt người kia chậm rãi hiện ra, cường giả Phi Thiên cũng nhìn thấy, khẽ nhíu mày, là Lý Hạo?
Phá Bách!
Quan trọng không phải cái này mà là thân phận đặc biệt của đối phương, người thừa kế của tám đại gia, Phi Thiên đã từng nói qua, gặp được Lý Hạo thì cố gắng không cần trực tiếp giết chết, có thể ép hỏi một chút tin tức.
Đương nhiên, nếu là có thể bắt sống Lý Hạo thì tốt nhất.
Người này đang nghĩ có cần buông tha Lý Hạo không, dù sao ở chỗ này bắt người cũng không quá tốt...
Nhưng cuối cùng Lý Hạo càng ngày càng gần, chờ hắn cách khoảng 10 mét, Lý Hạo bỗng nhiên mở miệng: "Các hạ hình như là cường giả Phi Thiên, trèo tường không mệt sao? Bò quá cao sẽ rất nguy hiểm, sao không đến đây cho ta mở mang kiến thức một chút Nhật Diệu cường đại chỗ nào?"
Hắn hy vọng có thể cùng Nhật Diệu chính diện đấu một trận, nếu không thì đánh lén tên gia hỏa này chưa chắc có thể phản ứng kịp.
Trong chớp nhoáng này, cường giả Phi Thiên trong lòng giật mình, lập tức nhảy xuống đất quay người muốn rời khỏi.
Bọn hắn càng thích hành động trong tối hơn.
Bị người phát hiện vậy thì rút lui.
Đây cũng là mang tính quyết định, cho dù là đối phương chỉ là Phá Bách, bị phát hiện hắn cũng không đồng ý giao chiến chính diện.
Vừa muốn rời đi thì một cỗ tiềm thế của kiếm bộc phát sau lưng!
"Ngươi muốn đi đã hỏi ta chưa?"
"Muốn chết!"
Vẻ mặt Nhật Diệu của Phi Thiên thay đổi, một Phá Bách lại dám chủ động tập kích mình, mặc dù đối phương giết Tôn Mặc Huyền nhưng Phá Bách vẫn là Phá Bách, cũng không phải là Đấu Thiên!
Trong nháy mắt, hắn ta quay người đánh trả, một thanh kiếm nhỏ xuất hiện trong tay đâm tới cổ họng của Lý Hạo.
Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, che dấu!
Đây chính là đặc thù sát thủ hệ Ám.
Koong!
Một tiếng giòn vang lên, Lý Hạo rút kiếm ra đỡ được thanh kiếm, nhưng lại lùi lại mấy bước hơi nhướng mày, Nhật Diệu quả nhiên mạnh mẽ hơn Nguyệt Minh nhiều.
Đây cũng là lần thứ nhất hắn một mình giao thủ với cường giả Nhật Diệu, trước đó đều có Lưu Long hoặc là lão sư nhúng tay vào, Lý Hạo đánh chơi thôi.
Lý Hạo không nói gì, hắn vung kiếm!
Tiềm thế của kiếm bộc phát!
Cùng lúc đó dưới chân đạp một cái, một cỗ tiềm thế đại địa hùng hậu hiện lên.
"Hả?"
Cường giả Phi Thiên kia chấn động, tình huống này là thế nào?
Trong mơ hồ hắn ta giống như thấy được trái đất chập trùng... Đây là thế sao?
Nhưng... Tiềm thế của đối phương là kiếm, điểm này hắn ta cũng biết.
"Hai loại tiềm thế?"
Trong nháy mắt hắn ta lập tức hiểu rõ.
Viên Thạc nổi danh có thể dung hợp năm loại tiềm thế, mà đệ tử của hắn thế mà cũng cảm ngộ được hai loại tiềm thế!
Khó trách tên gia hỏa này dám giao thủ với hắn ta.
"Ha ha, không chơi với ngươi nữa... Quả nhiên là thiên tài, đáng tiếc..."
Koong!
Một tiếng kiếm vang lên, Lý Hạo không nói lời nào lại đâm ra một kiếm, làm động tác chuẩn bị rời đi của đối phương trong nháy mắt bị hạn chế, Lý Hạo bình tĩnh nói: "Võ sư giao thủ phải chết một người, không chết... Ngươi đi không được!"
Hai người lập tức giao thủ lần nữa.
Trong bóng tối một thanh kiếm nhỏ liên tục thoát ẩn thoát hiện, Lý Hạo nghiêng đầu tránh đi đâm ra một kiếm, quay người lại đã ra một cước, trong hẻm nhỏ một người Nhật Diệu, một người võ sư Phá Bách dây dưa cùng một chỗ.
Nhật Diệu này không định rời đi!
Nhưng có lẽ cũng không đi được.
Lý Hạo giống như muốn đấu đơn với hắn ta... Vậy thì giết Lý Hạo trước, bởi vì hắn ta cảm nhận được bên ngoài hẻm nhỏ hình như có người.
Lúc này hắn ta hiểu ra.
Người này có lẽ là đang bảo vệ Lý Hạo.
Lá gan cũng không nhỏ!
Đợi hắn ta giết chết Lý Hạo thì ngươi sẽ hối hận.
Đâm, ám sát trong im lặng.
Tiềm thế kiếm của Lý Hạo thay đổi, cũng là Vô Ảnh Kiếm không chút tiếng động.
Hai thanh kiếm đang không ngừng đan xen.
Kiếm của Lý Hạo cực kỳ sắc bén, đó là một kiếm chém trời, chẳng qua là cảm ngộ của Lý Hạo chỉ là da lông thôi, cho dù là như thế nhưng mỗi một kiếm chém ra cũng đâm đối phương toàn thân tóc gáy dựng lên.
Mà kiếm của người này mạnh ở chỗ kỳ lạ, thường từ một góc chết không ngờ được chém ra, mấy lần suýt chút nữa thì đâm trúng Lý Hạo.
Hai người liên tục đan xen lồng vào nhau.
Phập một tiếng, một kiếm trúng cơ thể.
Cánh tay của Lý Hạo bị một kiếm đâm vào trước, sâu vào tận xương.