Đường đi thứ bảy.
Ba bóng người lén la lén lút.
Trong bóng tối Lý Hạo chém ra một kiếm, một siêu năng trên mái hiên phản ứng kịp thời, giơ cái gai gỗ trong tay ra muốn đánh trả liền bị Lưu Long ở đằng sau đánh ra một quyền!
Một quyền này vừa đánh xuống trực tiếp đánh vỡ gai gỗ của đối phương, trường kiếm của Lý Hạo phát ra một tia sáng đặc biệt sắc bén.
Địa Phúc Kiếm đúng là không tầm thường.
Một kiếm vừa chém ra phát ra một tiếng gió chém chết đối phương ngay tại chỗ.
"Hệ Mộc, không tệ!"
Lý Hạo thở ra: "Lại là người Diêm La... Hôm nay khiêu chiến với Diêm La rồi? Diêm La cũng không còn mấy người nhỉ?"
Nói xong cũng không nói gì nữa, bắt đầu khoanh chân ngồi xuống trực tiếp hấp thu.
Hệ Hỏa, hệ Thủy, hệ Thổ, hệ Kim, hệ Mộc... Bây giờ Lý Hạo có hệ nào là hấp thụ hệ đó, mất cân bằng Thủy hệ nhưng cũng bởi vì lúc trước hấp thụ tận 150 phương nên đã lấp vào.
Lần này đi vào khu di tích hắn lấy được vụn vặt lẻ tẻ mấy phương năng lượng thần bí tuyệt đối hơn 500 phương, thậm chí còn hơn nữa vì dù sao Lý Hạo có thời gian thì sẽ hấp thu.
Năng lượng kiếm đã rất yếu rồi.
Bốn phía đều có thể mơ hồ nghe thấy được một vài âm thanh giết chóc, Lý Hạo vừa hấp thu, vừa mở mắt nhìn bốn phía, một lúc sau nhỏ giọng nói: "Lão đại, phòng ở thứ chín phía trước dưới bàn hỏng kia có một siêu năng..."
Lưu Long cảm thấy ngạc nhiên!
Ở trong hoàn cảnh như thế này, ánh mắt của siêu năng không rộng, võ sư cũng như thế.
Ngược lại Lý Hạo cách mấy trăm mét cũng có thể nhìn thấy siêu năng.
Có hắn ở đây xem như những siêu năng này gặp xui xẻo.
Chỉ cần không phải Tuần Dạ Nhân với Kiếm Môn... Những người khác đều có thể giết!
Lưu Long lập tức biến mất ngay tại chỗ, Lý Hạo tiếp tục hấp thu năng lượng thần bí, rất thỏa mãn, cực kỳ thoải mái.
Hắn cảm thấy mình sắp tiến vào Đấu Thiên rồi.
Hắn vẫn luôn giác ngộ tiềm thế đại địa, thậm chí liên hệ với mặt đất ở nơi đây, cảm nhận loại dao động đặc biệt của mặt đất, mà tiềm thế kiếm của hắn vẫn luôn rất mạnh, chỉ có việc dung hợp thì hắn cảm thấy còn hơi thiếu sót một chút gì đó.
"Tiềm thế đại địa hòa lại với tiềm thế của kiếm... Nhưng làm sao để dung hợp?"
Lý Hạo rơi vào trầm tư.
"Đất trời... Kiếm mở ra đất trời sao?"
Lấy kiếm mở ra đất trời, như hắn đã nhìn thấy cường giả kia, một kiếm phá mở bầu trời, thậm chí có cảm giác giống như mở ra cả vũ trụ.
Thế nhưng mà tiềm thế của kiếm của mình mở tiềm thế đại địa thì có làm tiềm thế đại đại hỏng không?
Lý Hạo hơi do dự.
Nếu như tiềm thế đại địa của mình sẽ biến mất chỉ có tiềm thế của kiếm hình như cũng không tệ, chỉ đơn gian là kiếm khách cũng tốt, có thể Lý Hạo càng hy vọng mình có thể có cả công lẫn thủ mà không phải chỉ có lực sát thương thiếu lực phòng ngự.
Thời khắc này Lý Hạo có chút xoắn xuýt.
Hắn muốn thử xem... Nhưng sợ sau khi thử xong, tiềm thế đại địa bị phá hủy vậy thì tổn thất quá lớn.
Nhưng mà cứ bị kẹt ở Phá Bách cũng không phải là kết quả hắn muốn nhìn thấy.
Bây giờ Nhật Diệu một đống, Tam Dương cũng có nhiều, thậm chí khu vực Trung Bộ còn có cảnh giới Húc Quang phía trên Tam Dương, hắn lại là một võ sư Phá Bách, quá yếu đuối.
Giết người đều phải lén lút.
"Võ sư... Nên dũng cảm tiến tới! Lúc lão đại đột phá Đấu Thiên ta còn nói hắn chần chờ, lão sư cũng nói ông thiếu một chút dũng khí, bây giờ đến hắn mới hiểu được cái gì gọi là đứng nói chuyện không đau eo(*)!"
(*) Đứng nói chuyện không đau eo: Không phải mình làm nên không biết nó khó, khổ như thế nào.
Lý Hạo tự giễu cười một tiếng, đây chính là đứng nói chuyện không đau eo.
Khi nói về Lưu Long hắn cảm thấy ngạc nhiên, tại sao lão đại lại như vậy?
Lằng nhà lằng nhằng!
Chờ đến lượt mình hắn phát hiện... Thật khó lựa chọn, sợ xảy ra vấn đề thì phiền toái rồi.
"Nếu thật sự phá hỏng tiềm thế đại địa... Không có gì, cùng lắm thì thăng cấp một mình tiềm thế kiếm cho tốt là được, nếu như ta thật sự có thể trở thành người kiếm khách ta nhìn thấy kia... Dù chỉ có một tiềm thế cũng đủ để ta giết phục thiên hạ!"
Lúc này Lý Hạo hạ quyết tâm.
Thử một chút!
Nếu như thất bại vậy thì để một mình tiềm thế của kiếm thăng cấp Đấu Thiên, dù sao cũng không kém hơn lão đại, Lý Hạo cảm thấy chỉ có mạnh hơn, dù sao tiềm thế của kiếm cũng không tầm thường.
Hạ quyết tâm xong hắn hấp thụ một lượng lớn năng lượng của gỗ, Lý Hạo đứng lên.
Chờ một lúc sau Lưu Long trở về còn mang theo một khối xương cốt nhuốm máu.
Bày ra vẻ mặt tươi cười: "Tên Hồng Nguyệt, có cái Huyết Thần Tử kia thì sao?"
"Không vội, hiện tại không cần thu lấy... Miễn cho bị Tử Nguyệt phát hiện ra khác thường."
Cho dù có, Lý Hạo cũng không định thu lấy bây giờ, trừ khi Tử Nguyệt chết, nếu không thì một khi Tử Nguyệt phát hiện ra khác thường nhất định sẽ đoán được một chút, quá phiền toái.
Lý Hạo cười nói; "Lão đại, ta muốn tìm Nhật Diệu đánh một trận, ngươi áp trận cho ta thế nào?"
"Hả?"
"Ta muốn thăng cấp!"
Lý Hạo nhỏ giọng nói: "Ta muốn đấu một một với Nhật Diệu một lần, giống như Tôn Mặc Huyền, làm thế nào để dung hợp tiềm thế với nội lực, làm thần ý xuất hiện... Ta không phải lão đại, cũng không phải lão sư là võ sư nhiều năm, ta còn quá trẻ tuổi, không có phương pháp này mà ta trực tiếp thăng cấp... Xác suất thất bại sẽ rất lớn!"
Mọi người không giống nhau, Lưu Long cũng là tích lũy nhiều năm, hắn thì còn quá trẻ tuổi, nếu trực tiếp thăng cấp thì hi vọng lại không lớn.
Lý Hạo cười nói: "Ta cảm thấy ta cần phải mượn tiềm thế chém giết Nhật Diệu, trạng thái bất khả chiến bại(*) bước vào Đấu Thiên!"
(*) Bất khả chiến bại: Không thua
Lưu Long im lặng một lúc mới mở miệng nói: "Nhật Diệu đều không yếu, ngươi là Phá Bách..."
"Ta là người của Ngũ Cầm!"
Lý Hạo cười: "Với lại ta còn biết Cửu Đoán Kình, còn biết Vô Ảnh Kiếm! Thậm chí trước đó ta còn chém giết Tôn Mặc Huyền sắp thăng cấp, cùng hắn đấu một trận nói thật là có ảnh hưởng rất lớn với ta, ta cảm thấy ta đang tiến tới con đường võ sư bất khả chiến bại chân chính!"
Lưu Long hít sâu một hơi, gật đầu: "Được, nhưng mà ta đề nghị ngươi tốt nhất tìm hệ Thổ, hệ Thủy, hệ Mộc mà giao chiến..."
"Tìm được ai thì là người đó, Nhật Diệu sơ kỳ là được, không kén chọn!"
Lý Hạo nói xong nhìn bốn phía, xem xem có Nhật Diệu nào đi một mình, hoặc là một người Nhật Diệu mang theo mấy người Nguyệt Minh cũng được.
Con đường này hình như không có.
Phía trước hơn nghìn mét mơ hồ có mấy chùm sáng, quá xa hắn lười đi.
Nhìn thoáng qua đường đi bên cạnh, ánh mắt Lý Hạo thay đổi: "Bên kia hình như có một Nhật Diệu... Không biết là ai, nếu là Kiếm Môn thì thôi, nếu là những người khác... Vậy thì chơi hắn!"
Kiếm Môn tốt xấu gì cũng đưa hắn một thanh kiếm, Lý Hạo vẫn rất biết điều.
Lưu Long cũng không nói gì, ba người nhanh chóng đi vào đường bên cạnh.