Đầu tiên là bạch ngân thiên phu trưởng giống như sống lại, sau đó... Hắn ta không có ra tay với bọn Tử Nguyệt, không có giết bọn hắn, không có ra tay với bất kỳ người nào, mà là giơ kiếm xông về cái bầu trời không có người kia.
Bọn hắn... Đang chiến đấu với ai?
Kẻ thù của bọn hắn ở đâu?
Cuối cùng bọn hắn là đang làm cái gì?
Sợ hãi, ngạc nhiên, rung động...
Đủ loại cảm xúc bao vây lấy tất cả mọi người, bao gồm cả Lý Hạo.
Hắn nghĩ tới "Nhân Vương", nghĩ đến "Đế Tôn", những người này là ai?
Bóng lưng hắn nhìn thấy đó có phải là Nhân Vương, hoặc là Đế Tôn trong miệng bọn hắn không?
Tổ tiên nhà mình chém ra đoạn kiếm khách kia, có phải đã từng là thành một viên trong những người này không?
Hắn đang vung kiếm với ai?
Hắn đang chiến đấu vì ai?
Nhân tộc?
Nhân tộc... Con người sao?
Chẳng lẽ... Còn có chủng tộc khác?
Ví dụ như... Giống như ở Hắc Báo, đây coi như là Yêu tộc sao?
Kẻ địch là Yêu tộc?
Lúc này vô số suy nghĩ xuất hiện trong đầu Lý Hạo, hắn ngơ ngác nhìn người chiến sĩ bạch giáp kia huy kiếm chém bầu trời, Lý Hạo là rung động, là mê mang.
Mà giữa không trung lần lượt từng bóng người tiếp tục hướng lên trên, tiếp tục hướng lên!
Bọn hắn đạp không mà lên, bay vọt biến mất!
Cầm kiếm, vung kiếm!
Sát khí phá đất trời!
Nếu như ngay từ đầu những chiến sĩ này đều là như vậy... Chỉ sợ hôm nay còn có thể đứng ở chỗ này cũng sẽ không vượt qua được mười người!
Quá mạnh!
Giờ này bọn hắn giống như mới cảm nhận được sự lợi hại của những binh lính này, dù là những chiến sĩ hắc giáp kia cũng giống như đã từng là cường giả, thậm chí... Cho người khác cảm giác, cho Lý Hạo cảm giác những chiến sĩ hắc giáp này có lẽ... Đã từng là một thành viên bên trong võ sư, không phải Phá Bách... Khả năng đều là Đấu Thiên võ sư!
Đấu Thiên võ sư?
Binh sĩ bình thường?
Lý Hạo vô cùng kinh ngạc, không, có phải càng mạnh hơn không?
Trong trời đất vô tận có phải bọn họ đã sớm suy tàn không còn hình dáng, ở những năm đó những người có phải này càng hơn không?
Cường giả bạch ngân kia xem thường, khinh thường, ánh mắt khinh miệt đó hắn ghi nhớ trong mắt.
Giống như đang nhìn sâu kiến!
Dù là Tam Dương cũng như vậy.
Trong mắt hắn có lẽ Tam Dương cũng chỉ là sâu kiến.
Mà cái này chỉ là một người đội trưởng ở năm đó!
Giữa không trung cường giả bạch ngân phát ra một tiếng rít lên cuối cùng.
"Giết địch, vì phúc của Nhân tộc!"
Giết!
Nương theo sát ý vô biên ấy từng tên chiến sĩ hắc giáp vỡ nát trong nháy mắt, kiếm khí xông thẳng mây xanh.
Sát khí chấn động đất trời!
Oanh!
Dưới một tiếng vang thật lớn, chiến sĩ bạch giáp kia xông vào trong bóng đêm vô tận biến mất không còn bóng dáng, một khắc cuối cùng... Thật ra Lý Hạo thấy được chiến sĩ bạch giáp kia hoàn toàn tan vỡ!
Chết!
Có lẽ bọn hắn đã sớm chết nhiều năm về trước.
Nhưng bây giờ hắn ta mới triệt để chết rồi.
Mọi người chết lặng.
Tất cả mọi người sợ ngây người, Hồ Định Phương là thống soái quân đội mà giờ phút này cũng rung động, rung động, chỉ có rung động!
"Đây... Đây là dạng quân đội gì..."
Hắn không cách nào tưởng tượng được!
Thật sự không cách nào tưởng tượng được đây là dạng quân đội gì?
Nhiều năm về sau vung kiếm hướng lên bầu trời, vung kiếm về kẻ địch không biết, bộc phát tất cả chỉ vì chém ra một kiếm kia!
Làm thống soái hắn rất rõ.
Quân đội như vậy... Là không thể chiến thắng được.
Đó là vô địch!
Có thể ở ngàn vạn năm sau sĩ khí vẫn tồn tại như cũ, cái này... Trong nhân gian vẫn còn có khả năng này sao?
Tất cả mọi người trước cửa thành đều yên tĩnh trở lại.
Dù sao thì lúc này toàn bộ quân đoàn đã bị hủy diệt... Bọn hắn giống như không có thật sự vui vẻ.
Trên mặt từng người cường giả đều là vẻ nghiêm trọng với nghi ngờ.
Một lúc lâu sau Luân Chuyển Vương mới trầm giọng nói: "Hắn ta... Là cảnh giới gì?"
Gã không biết!
Một giây cuối cùng cường giả bạch ngân kia bộc phát lực lượng, khả năng... Khả năng còn mạnh hơn một chút so với Húc Quang!
Cái này... Có khả năng sao?
"Húc Quang?"
Hồng Nhất Đường nuốt một ngụm nước bọt: "Đại khái... Đại khái là vậy!"
Nếu là như vậy... Năm đó chỉ là đội trưởng đội quân nghìn người?
Thì quân đoàn trưởng năm đó thì sao?
Thống soái năm đó thì sao?
Cường giả thời kì văn minh cổ đại... Rốt cuộc mạnh cỡ nào?
Một màn này làm cho tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng được, mà cái này vẫn lưu lại từng chút ý thức ngay lúc đội trưởng bộc phát lực lượng, đối phương thật sự là cấp độ Húc Quang sao?
Vì sao không thể càng mạnh hơn?
Lúc này tất cả mọi người đều nhớ kỹ tên của quân đội nghìn người đó, Chiến Thiên quân!
Một đội quân mãi đến vô số năm sau vẫn là một đội quan vung kiếm chém trời xanh như cũ.
Lý Hạo ngơ ngác nhìn bầu trời, lại nhìn một kiếm kia, lại nhìn một kiếm của cường giả bạch ngân kia, lại nhìn kiếm mà các chiến sĩ hắc giáp kia chém ra...
Tổ tiên của một kiếm kia, thật ra hắn nhìn không rõ ràng mà lại cảm giác rất xa xôi.
Có thể bây giờ kiếm những người này hắn hình như xem hiểu.
Giống như cũng có loại tiềm thế!
Thẳng tiến không lùi!
Kiếm nên dùng như thế.
Kiếm chém trời xanh, kiếm của Lý Hạo còn kém rất xa, mà một kiếm trước mắt này, có lẽ... Mới là cái hắn nên theo đuổi.
Thậm chí một kiếm những chiến sĩ hắc giáp kia chém ra cho Lý Hạo cảm giác đều mạnh hơn so với hắn.
Đó mới là thanh kiếm giết người thật sự!
Sát khí, mùi máu tanh.
Kiếm khách không giết người có còn là kiếm khách không?
Lý Hạo còn đang ngây ngốc cảm ngộ, nhớ lại từng màn kia... Một giây sau có người nói không đúng lúc: "Hắn ta... Không thấy, thanh kiếm kia cũng không thấy... Chúng ta... Làm sao vào thành?"
Mặc dù rung động nhưng mà mọi người vẫn hoàn hồn lại.
Những người kia đều biến mất.
Đây chẳng qua là cổ nhân!
Thậm chí không phải cổ nhân, mà là văn minh tiền sử, là nhân vật nằm ngoài lịch sử.
Với lại bọn hắn cũng không phải người sống.
Hiện tại bọn hắn nghĩ có thể thanh kiếm kia là chìa khóa, nhưng theo một kiếm kia của đối phương thanh cũng bị hủy diệt ở trong không khí.
Vậy cái này cửa thành mở như thế nào?
Còn có qua con đường thứ hai... Có thể bay thẳng vào không?
Mà không qua... Thì không có cơ hội!