Những binh lính này không có ánh mắt gì... Đều giống như một khối sắt trống rỗng, sau khi đánh giết mở áo giáp ra chỉ có một đống xương khô hóa thành tro tàn.
Nhưng người này... Lúc này bọn hắn thế mà cảm nhận được một ánh mắt tức giận, xem thường, bi ai.
Hắn ta... Còn sống?
Điều đó là không có khả năng!
Ai có thể sống qua vô số năm chứ?
Trong Thiên Tinh vương triều ghi chép, văn minh cổ đại không phải ra đời vào 1700 năm trước, có lịch sử Tinh Nguyên cách đây 1700 năm nhưng mà nó cũng không phải lịch sử văn minh cổ đại.
Đó là một cái lịch sử khác cũng đã bị hủy diệt, cho dù di tích bọn hắn bị phát hiện thật ra cũng không gọi là di tích văn minh cổ đại, chỉ là gọi kiến trúc cổ.
Di tích văn minh cổ đại vượt xa 3000 năm cái thời gian này.
Dù chỉ có 3000 năm... Cũng không ai có thể sống qua 3000 năm mà không chết!
"Các ngươi... Muốn vào thành?"
Oanh!
Đám người giật mình, lúc này chiến sĩ bạch giáp lại còn nói chuyện, dù là tiếng nói chuyện tràn đầy giọng điệu khác thường, ngôn ngữ khác biệt với bọn hắn, nhưng những lời này hình như là từ cấp độ tinh thần truyền đến, không phải là thật sự nói chuyện, bọn hắn có thể nghe hiểu.
Cái này... Không dám tin!
Cường giả bạch ngân kia đạp không một bước về tới trên tường thành, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, quan sát phía dưới, dù là Tử Nguyệt lúc này cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng, nhanh chóng lui xuống tới.
Lúc này chiến sĩ bạch giáp kia quan sát chúng sinh, dù hắn ta biết... Khi bản thân hắn khôi phục tất cả... Đại biểu cho hắn ta sắp trở thành hư không, nhưng hắn ta vẫn rất vui vẻ.
Dù là... Đám rác rưởi này quấy rối hắn ta, giết thuộc hạ của hắn ta.
"Đế Tôn trở về sao?"
Hắn ta quan sát phía dưới, thấy mọi người mờ mịt có chút thất vọng mất mát.
"Nhìn xem... Chưa có trở về... Cũng đúng, Chiến Thiên cũng đã vứt bỏ..."
"Nhân Vương... Cũng chưa từng trở về?"
Vẫn là im lặng.
Hắn ta càng thêm bi thương: "Nhân Vương... Không có khả năng thất bại!"
Không có khả năng!
Đó là Vương giả vô địch, đó là bá chủ của đất trời, đó là người Hoàng Giả giết hết thiên hạ!
"Thế giới này... Vẫn là vùng thế giới kia sao?"
Hắn ta tự lẩm bẩm, ngắm nhìn bầu trời.
Sau một giây hắn ta quan sát những người phía dưới lần nữa, thấy vẻ mặt của tất cả mọi người, hắn ta giống như im lặng cười: "Rất yếu... Rất yếu! Năng lượng đều khôi phục lần nữa sao?"
"Nhưng mà... Con đường này, không có tiền đồ!"
Hắn ta giống như đang giễu cợt, giống như đang nói chuyện râu ria mà đám người phía dưới lại có vẻ mặt hoảng sợ.
Năng lượng với nhau?
Siêu năng?
Hắn ta lại nhìn giống như nhìn thấy cái gì, thấy được Lưu Long, thấy được Lý Hạo, thấy được Liễu Diễm, thấy được một vài võ sư...
"Thì ra... Thế giới này... Vẫn là vùng thế giới kia..."
Hắn ta ngắm nhìn bầu trời lần nữa mang theo một chút không cam tâm, mang theo một chút tức giận: "Thứ vô địch tồn tại kia sẽ không vứt bỏ chúng ta! Chiến Thiên quân cũng chắc chắn thẳng hướng trời xanh, mang theo đầu của kẻ địch chiến thắng trở về!"
"Bọn yếu đuối các ngươi xâm phạm Chiến Thiên thành... Niệm tình các ngươi đều là Nhân tộc..."
Giờ khắc này âm thanh đột nhiên mất hẳn.
Nhân tộc!
Thật là thời gian dài tưởng nhớ đến... Bây giờ thiên hạ này đã lại là cái dạng gì?
Hắn ta vốn là muốn thừa dịp đánh đám người này trong chớp mắt, hắn ta có thể làm được... Hệ thống phòng ngự vẫn còn!
Nhưng một giây sau hắn ta nhìn thành trì trống rỗng... Chiến Thiên thành... Hết rồi!
Thành trì hắn ta muốn bảo vệ... Biến mất rồi!
Không có người ở trong thành trì, còn coi là thành trì sao?
Bỗng nhiên thất vọng mất mát cười một tiếng lại giống như đang khóc.
Hắn ta người mặc áo giáp, tay cầm trường kiếm nhìn về phía trên không, rõ ràng không có cái gì nhưng hắn ta giống như nhìn thấy cái gì, thấy được kẻ địch, thấy được kẻ thù không đội trời chung.
"Các ngươi... Tự giải quyết cho tốt! Nhân tộc... Nhân tộc..."
Hắn ta ngắm nhìn bầu trời, nhìn lên nhiều lần mang theo bi ai, kết thúc vô tận, nhìn về phía những chiến sĩ hắc giáp còn ở lại kia.
Cái này... Đã không còn là thời đại của hắn ta!
Cái này, không thuộc về hắn ta nữa.
Dựa theo thói quen của hắn năm đó, phải giết hết kẻ địch tới xâm chiếm đó mới là Chiến Thiên quân, nhưng khi hắn ta nhìn thấy trong đám người kia còn có một vài tu sĩ Võ Đạo... Hắn ta bỗng nhiên mềm lòng một chút.
Dù sao tâm đã không còn tồn tại.
Nhân tộc!
Còn đường năng lượng mặc dù chán ghét, có thể cái kia... Không phải cũng là Nhân tộc sao?
Trời đất này, thời đại này không phải của hắn ta.
Bây giờ giết Nhân tộc... Cần gì chứ.
Chúng ta năm đó không phải cũng từng thăm dò qua cái di tích Viễn Cổ để lại sao?
"Chiến Thiên quân, ở đâu?"
Rít lên một tiếng vang vọng cổ thành!
Lúc này trong ngoài thành bỗng nhiên lần lượt xuất hiện từng bóng người, hai chiến sĩ đồng giáp cũng xuất hiện trong nháy mắt, giờ phút này Chiến Thiên quân giống như khơi dậy linh tính của bọn hắn.
Những chiến sĩ hắc giáp ở ngoài thành, tất cả những chiến sĩ hắc giáp đã đánh chết, những chiến sĩ hắc giáp xương khô đều đã hóa thành tro tàn... Giống như cũng đang rung động.
Chiến Thiên quân ở đây!
"Chư quân, thời đại của chúng ta... Kết thúc!"
Cường giả bạch ngân kia mang theo thống khổ, mang theo bi thương, giận dữ gào thét: "Nhân Vương chưa về, Đế Tôn chưa về, trời đất này... Còn có kẻ địch! Các ngươi, có nguyện theo ta tái chiến trời xanh không?"
"Nguyện chiến!"
Lúc này trong khoảnh khắc mơ hồ cả tòa thành đều đang chấn động!
Từng chiến sĩ hắc giáp còn chưa chết lần lượt xuất hiện.
Giống như quay trở lại năm đó!
Lúc này đám người Lý Hạo phía dưới đã sớm kinh ngạc đến ngây người.
Đây... Đây là tình huống như thế nào?
Tòa thành này... Sống!
"Chiến!"
"Chiến!"
"Chiến!"
Từng tiếng vang phảng phất đến từ tiếng gầm gừ Viễn Cổ, vang lên ở trong tòa thành này.
Chiến sĩ bạch giáp đã cảm nhận được linh hồn của mình tại dập tắt, tinh thần của mình đang chết dần chết mòn... Sức mạnh từ thời gian, dấu vết của tháng năm ngay thời khắc này để hắn ta nhanh chóng bước vào cái chết.
"Nếu như gặp được Nhân Vương, gặp được Đế Tôn... Nói cho bọn hắn, chúng ta... Còn đang chiến đấu!"
Một tiếng hò hét vang vọng lòng người.
Một giây sau kiếm cường giả bạch ngân chỉ vào trời, nổi giận gầm lên một tiếng: "Vì Nhân tộc, tái chiến một lần!"
"Giết!"
"Giết!"
Từng bộ áo giáp lúc này giống như sống lại, giơ trường kiếm lên thẳng hướng bầu trời, dù là... Ở đó không có vật gì!
Bạch ngân đang vỡ tan, chiến sĩ hắc giáp đang vỡ tan, chiến sĩ đồng giáp cũng đang vỡ tan...
Một màn này làm bọn Lý Hạo không thể nào hiểu được.
Thật sự không thể nào hiểu được!