Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 431 - Chương 431: Bạch Giáp Thức Tỉnh

Chương 431: Bạch Giáp Thức Tỉnh Chương 431: Bạch Giáp Thức Tỉnh

Đúng vậy, lúc này Hồng Nhất Đường giống như hiểu ra cái gì đó, ở đây chỉ có một đội quân giữ thành.

Bọn hắn ở nơi này trấn giữ, bảo vệ tòa Chiến Thiên thành này.

Là gặp phải cường địch?

Hay là di chuyển?

Hoặc là... Gặp thiên tai?

Mặc kệ là cái gì, người bên trong thành giống như vào thời khắc ấy đã di chuyển hết, toàn bộ đều rời đi, có khả năng năm đó còn có một đội quân lớn đóng quân ở nơi này, sau này chỉ để lại một quân nghìn người này bảo vệ cửa thành.

Ngàn vạn năm sau... Bọn hắn vẫn còn ở lại nơi đây trung thành thi hành mệnh lệnh năm đó.

Bọn hắn vẫn đang thủ vững!

Đánh giết hết thảy địch tới đánh!

Lúc này... Ngay cả Hồng Nhất Đường đều nói không nói rõ cảm giác của mình là gì, đội quân này... Lúc này đều sắp bị tiêu diệt toàn bộ rồi!

Trên toàn bộ tường thành chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một vài chiến sĩ hắc giáp, số lượng rất ít.

Mà gã, cũng là một trong số những đao phủ.

Một người bạch ngân, mấy chục chiến sĩ hắc giáp, đây chính là toàn bộ của tòa thành cổ này.

"Hồng Nhất Đường!"

Ngay khi Hồng Nhất Đường rơi xuống, quay đầu lại nói: "Trong thành... Trống không! Không có cái gì... Chỉ có một tòa tháp, trên đỉnh tháp hình như có một con rùa đen nằm sấp. Những cái khác... Trong thành chỉ có chiến sĩ bạch giáp này với hơn mười chiến sĩ hắc giáp."

Lời này vừa nói ra đám người vô cùng vui mừng!

Thật sự?

Đối bọn hắn mà nói đây chính là tin tức tốt nhất.

Bọn hắn rất lo lắng sau khi công phá cửa thành, phía sau là thiên quân vạn mã... Vậy cũng chỉ có thể chạy trốn, sau khi trốn còn phải coi chừng bọn gia hỏa này có biện pháp lao ra ngoài.

Nhưng bây giờ nghe thấy chỉ có một chút binh lính như thế, tất cả mọi người đều điên cuồng vui mừng.

Trong thành có vô số bảo vật đang chờ đợi lấy bọn hắn.

Luân Chuyển Vương cũng là rống to: "Tử Nguyệt, cưỡng ép lôi kéo hắn xuống dưới, giải quyết hắn, phía trước chính là con đường bằng phẳng! Hồng Nhất Đường, ngươi đi hỗ trợ!"

Chỉ một tên bạch ngân, ai sợ?

Lúc này dù là Hách Liên Xuyên với Hồ Định Phương cũng có chút kích động.

Nguyên Thần Binh dùng phòng ngự!

Rùa đen kia sao?

Có lẽ!

Một khi lấy được Tuần Dạ Nhân bao phủ Bạch Nguyệt thành, vậy thì tiến có thể công, lui có thể thủ!

Nếu như có thể giống như chỗ này, trực tiếp phong tỏa Bạch Nguyệt thành, địa phương khác vào không được chỉ có một cái lỗ hổng, vậy thì chỉ cần muốn phòng thủ một cái lỗ hổng là được rồi, vô cùng nhẹ nhõm.

Không được nếu bọn hắn ném mấy lựu đạn vào lỗ hổng hủy diệt thì... Cho ngươi xông tới chưa chắc ngươi đã dám tới!

Đến lúc đó bên Ngân Nguyệt này Tuần Dạ Nhân có thể đứng ở vị trí không để đánh bại được!

Với lại Nguyên Thần Binh này nhất định rất đặc biệt... Đặc biệt đến nỗi dù là ngàn vạn năm về sau vẫn có thể tự cấp tự túc, hoàn toàn cung ứng phòng ngự toàn bộ thành thị, đây mới là cái bọn hắn khao khát lấy được Nguyên Thần Binh.

Thật ra rất nhiều Nguyên Thần Binh đều cần bọn họ luyện hóa, chôn giấu qua nhiều năm cũng sẽ mục nát.

Ầm ầm!

Từng người Tam Dương xuất thủ lần nữa.

Hách Liên Xuyên quát: "Tất cả tiến vào con đường thứ hai, đi lên, bay lên trợ giúp bọn hắn xử lý chiến sĩ hắc giáp, sau đó nghĩ biện pháp đem cái tên chiến sĩ bạch ngân kia xuống dưới!"

Có người nhìn về phía thủ lĩnh bên bọn họ... Tuần Dạ Nhân thật tiện!

Bọn hắn không có người tiến vào con đường thứ hai.

Đây là khiến người khác bán mạng?

"Đi lên!"

Định Trần quát nhẹ một tiếng, Luân Chuyển Vương cũng vung tay lên, tiến lên!

Tính nguy hiểm không quá lớn.

Không chỉ như vậy... Tuần Dạ Nhân bọn hắn bây giờ còn nhiều người còn sống, nhưng lúc đi ra cuối cùng người sống có nhiều không?

Những người phe khác chết hết, chỉ còn lại Tam Dương... Hách Liên Xuyên cảm thấy, mọi người sẽ nói chuyện thật tốt?

Hay là cảm thấy... Tuần Dạ Nhân bọn hắn là làm bằng sắt?

Sẽ không chết sao?

Nghĩ gì vậy!

Lúc này Luân Chuyển Vương là bình đã nứt không sợ rơi, dù sao đều đã chết nhiều như vậy, còn lại 3 người thì chết cũng không tiếc, nếu đã chết... Ngược lại gã có thể tự do, một mình một người muốn làm gì làm gì!

Làm ông đây phát bực, ông giết sạch những kẻ dưới Tam Dương!

Người của ai sống nhiều mới kiêng kị càng nhiều.

Gã là muốn mở những người khác không biết có ý tứ này hay không, dù sao các cường giả thông qua con đường thứ hai cũng nhanh chóng bị bọn hắn chỉ huy tiến lên gia nhập vào cuộc chiến.

Chiều cao trăm mét đối với Nhật Diệu mà nói cũng không tính là quá cao.

Từng Nhật Diệu nhao nhao vọt lên, hướng về phía trên tường thành đánh tới.

Trên tường thành, tên chiến sĩ bạch giáp kia tức giận gào thét!

Lúc này âm thanh hình như rõ ràng hơn rất nhiều.

Cô quân(*)!

(*) Cô quân: Quân đội đơn lẻ, đơn độc.

Có lẽ Hồng Nhất Đường đã đoán đúng.

Đây chính là một đội cô quân bảo vệ thành trì.Theo binh sĩ từng người chết trận người này trong tiếng hô của chiến sĩ bạch giáp này tràn đầy tức giận cùng không cam tâm.

Có lẽ, hắn ta đã sớm chết.

Nhưng thật ra bây giờ chỉ là một cái xác thôi, còn có một số ý thức còn lưu lại... Vô số năm trôi qua xương cốt đều đã nát, nhưng một đội quân như thế ngay sau khi chết vẫn bảo vệ thành cổ như cũ, bảo trì chế độ xây dựng thì có thể thấy được năm đó quân đội ở đây hùng tráng cỡ nào.

Cho nên hắn ta không cam tâm!

Thời kỳ đỉnh cao, thời đại đỉnh cao mà những con sâu kiến này cũng dám xâm phạm Chiến Thiên thành?

Tòa thành này từng sừng sững giữa trời!

Tòa thành này, từng có cường giả tuyệt thế đạp không mà đến, xé rách trời xanh vì nó đề danh - Chiến Thiên!

Trời có thể chiến!

Bọn hắn từng huy kiếm chém trời xanh, từng thống trị thời đại này, thủ vệ thời đại này...

Ký ức giống như được khôi phục ngay giờ phút này.

Đôi mắt đang trống của áo giáp kia giống như lộ ra một tia sáng.

Quơ kiếm lớn hơi chậm chạp.

Lúc này người chỉ huy này giống như mới nhìn thấy rõ địch tới đánh.

Sâu kiến!

Một đám yếu ớt thế mà tiêu diệt Chiến Thiên quân mà hắn ta từng lấy làm tự hào... Dù hắn ta chỉ là một thủ vệ bình thường trong Chiến Thiên quân.

Nhưng điều này cũng làm cho hắn ta bi ai cùng phẫn nộ vô cùng!

Hắn ta quan sát phía dưới, lúc này phía dưới đám người cũng đang lo lắng.

Cái... Ánh mắt này!

Bình Luận (0)
Comment