Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 430 - Chương 430: Cảnh Tượng Trong Thành

Chương 430: Cảnh Tượng Trong Thành Chương 430: Cảnh Tượng Trong Thành

Lúc này Hồ Định Phương cũng có chút nhíu mày, truyền âm nói: "Hách Liên Xuyên, chúng ta chắc là nên để một nhóm người đi qua con đường thứ hai, dù là ngươi không dám... Nhưng để cho ta đi đi, nếu không một khi cùng bọn hắn cạch mặt, bọn Tử Nguyệt bay lên trên không... Thì đối phó như thế nào?"

Một bên bay được, một bên không có khả năng bay, chênh lệch như vậy rất rõ ràng.

Không có khả năng bay đối với những cường giả bọn hắn là hạn chế.

"Không vội!"

Hách Liên Xuyên cũng truyền âm nói: "Gấp cái gì, nếu ngươi có thể bay, ngươi cũng không phải đi lên dò xét tình huống? Trời mới biết phía sau có cái gì... Nếu có chiến sĩ hoàng kim... Ngươi muốn chết! Hiện tại bọn hắn đi lên trước, chúng ta thấy tình huống không ổn... Vậy thì chạy trốn!"

Hắn biết không vào đi vẫn sẽ có một ít hạn chế.

Nhưng mà, chưa chắc kém hơn bây giờ.

Không thấy được Diệu Thừa trực tiếp chết ở bên trong sao?

Lần này Tuần Dạ Nhân đến bây giờ chỉ còn hơn 20 người sống, thật sự đã không dễ dàng, Nhật Diệu cũng không mất một ai... Cái này đã là kỳ tích rồi!

Hách Liên Xuyên cảm thấy, dù bây giờ dẹp đường hồi phủ cũng đáng.

Tổ chức Ngân Nguyệt năng lượng hắc ám trải qua lần này tổn thất nặng nề.

Căn cơ của Ngân Nguyệt đã bị lung lay!

Tử Nguyệt thấy thế cũng hơi yên tâm một chút, lần này Hách Liên Xuyên không có lừa bọn hắn, thật sự có thể bay.

Hồng Nhất Đường vẻ mặt xoắn xuýt.

Xui xẻo!

Nói như vậy thì gã phải mạo hiểm rồi?

Tử Nguyệt nhìn gã, gã cũng nhìn về phía Tử Nguyệt... Nhìn một lúc thấy Tử Nguyệt không có ý tứ nhúc nhích, Hồng Nhất Đường hiểu rõ đây là muốn gã đi trước.

Lúc này nàng ta mới biết để cho gã đi trước?

Hồng Nhất Đường thở dài, không nói gì nữa, nhẹ nhàng đạp xuống đất trong nháy mắt bật bay lên.

Tử Nguyệt thấy thế lúc này mới đi theo.

Tường thành cao trăm mét đối những Tam Dương như bọn hắn mà nói không có bị hạn chế bay thì thật sự không tính là gì.

Hai người một trước một sau nhanh chóng nhảy lên.

Ngay lúc Hồng Nhất Đường sắp đến gần đỉnh tường thành thì... Oanh!

Một thanh kiếm lớn trong nháy mắt chém xuống!

Trên tường thành một tên chiến sĩ bạch giáp giống như cực kỳ tức giận.

Sau một giây trên tường thành còn có một vài chiến sĩ hắc giáp xuất hiện, số lượng không quá nhiều nhưng cũng có một chút, lần này không phải rút kiếm mà là nhao nhao rút cung tên ra, vụt!

Mấy chục cây cung tiễn bay vọt tới chỗ hai người!

Kiếm của chiến sĩ bạch giáp chém xuống, một tiếng ầm vang lên, Hồng Nhất Đường lập tức rơi xuống phía dưới, mà Tử Nguyệt thì lại bộc phát sấm chớp, như chớp giật trên trời trong nháy mắt đánh trúng chiến sĩ bạch giáp.

Bịch một tiếng vang lên, sau khi sấm chớp lấp lóe chiến sĩ bạch giáp kia cũng có chút lắc lư.

Tử Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Hồng Nhất Đường... Giải quyết những binh lính kia!"

Trên tường thành, những tên binh sĩ bắn tên kia cũng không phải một uy hiếp lớn, có thể bắn tên cùng một chỗ đối bọn hắn mà nói thì cũng có uy hiếp nhất định.

Hồng Nhất Đường cũng không nói thừa, bật lên lần nữa trong tay ngưng tụ một nắm đất trường kiếm màu vàng.

Một kiếm chém ra!

Oanh!

Một chiến sĩ hắc giáp tới gần, gã trực tiếp bị một kiếm này chém nát thể xác, lúc này gã có thể không để ý tới việc bảo vệ chiến sĩ hắc giáp, trước phá hủy chiến sĩ hắc giáp rồi nói tiếp, Tam Dương phá hư chiến sĩ hắc giáp vẫn là có thể.

Chiến sĩ đồng giáp cũng hơi khó một chút, chiến sĩ bạch giáp thì... Trừ khi dùng Nguyên Thần Binh mới có thể.

"Dẫn hắn xuống dưới!"

Có người truyền âm.

Một mình Tử Nguyệt chỉ sợ không có cách nào đối phó với chiến sĩ bạch giáp này, chỉ có thể dẫn dụ đối phương xuống dưới mới có cơ hội.

Tử Nguyệt thầm mắng một tiếng, hắn cho rằng nàng ta không muốn sao?

Nhưng mà cái tên chiến sĩ bạch giáp này cũng không phải đồ ngốc... Đối phương hình như tồn tại một chút ý thức, căn bản không xuống dưới đó.

Hai người ở biên giới thành tường liên tiếp giao thủ hơn mười chiêu, Tử Nguyệt từ đầu đến cuối không có cách nào leo lên tường thành.

Mà Hồng Nhất Đường thì nhẹ nhõm hơn nhiều, một kiếm lại một kiếm chém ra... Rất nhanh từng tên chiến sĩ hắc giáp từ trên tường thành rơi xuống.

Phanh phanh phanh!

Bị nện trên mặt đất vang lên ầm ầm, mà chiến sĩ bạch giáp kia giống như cực kỳ tức giận, truyền ra tiếng rống yếu ớt một kiếm liên tiếp một kiếm chém xuống, điên cuồng vô cùng, chém ngũ tạng Tử Nguyệt cũng là rung động.

Nhưng mà người này phẫn nộ thế nào đối phó với Tử Nguyệt có thể bay cũng không có đơn giản như vậy.

Mà mấy người Tam Dương phía dưới, giờ phút này thấy người kia không xuống... Cũng là nhanh chóng xuất thủ!

Bọn hắn là không thể bay nhưng đều là siêu năng Tam Dương cường giả, cách không trăm mét cũng có thể phát huy được thực lực không yếu, nhanh chóng xuất thủ, từng đạo siêu năng phát ra ngoài, ầm ầm!

Cường giả bạch giáp kia cũng bị đánh không thể nào ngoi đầu lên được.

"Hồng Nhất Đường, đi lên xem một chút!"

Bọn hắn áp chế cường giả bạch giáp, nhao nhao hô hét lên hy vọng Hồng Nhất Đường lên tường thành nhìn xem bên trong thành cuối cùng là dạng gì?

Thật ra Hồng Nhất Đường cũng tò mò!

Đương nhiên gã cũng là nhìn thấy chiến sĩ bạch giáp triệt để bị áp chế, gã mới dám có nghĩ này.

Gã một kiếm chém bay một tên chiến sĩ hắc giáp lần nữa, hơi đá một chút vào tường thành mượn lực bay lên không, trong nháy mắt vọt lên, giờ phút này... Gã thấy được bên trong thành!

Ánh sáng!

Đúng vậy, trong thành có ánh sáng, trước đó tất cả mọi người đều có cảm giác.

Nhưng giờ phút này... Hồng Nhất Đường nhìn thấy rõ ràng hơn!

Không phải trong thành có nguồn sáng, mà là trung tâm của thành có một tòa kiến trúc hình tháp to lớn, phía trên có ánh sáng, thậm chí nguồn sáng này còn bao trùm toàn bộ phía trong thành, ảm đạm, nhu hòa, giống ánh đèn đường ban đêm.

Mà trên tháp kia giống như có một đầu rùa đen nằm sấp.

Rùa đen...

Từng luồng từng luồng ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa, hình như là từ nó phát ra ngoài.

Mà bên trong thành vô cùng an tĩnh.

Nhưng tòa nhà đều ở đó.

Hồng Nhất Đường thấy được rất nhiều công trình kiến trúc, thấy được đường đi, thấy được một vài kiến trúc không quen biết, cổ kính, mà ở trong sự cổ kính này hình như... Lại xen lẫn một vài đồ vật đặc thù.

Ví dụ như gã thế mà thấy được một cái tương tự máy bay dừng ở nơi đó.

Trong chớp nhoáng này gã đã thấy được rất nhiều.

Đương nhiên, cái này không quan trọng.

Càng quan trọng hơn chính là gã muốn nhìn một chút còn có những binh lính khác không.

Một quân đội ngàn người này là toàn bộ quân lính trong thành cổ hay sao?

Gã cẩn thận liếc nhìn tòa cổ thành này, thậm chí thấy được dòng sông, thấy được hồ nước... Chỉ duy nhất không nhìn thấy người, cũng không có thấy những binh sĩ canh gác như ngoài thành, không có!

Trong thành... Thế mà chỉ có một đội quân!

Bình Luận (0)
Comment