Lý Hạo đang suy nghĩ về cuộc sống.
Tiếng ồn từ bên cạnh vẫn còn tiếp tục.
Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua, mấy vị Tam Dương vẫn còn đang tự hỏi ai đi vào trước, có muốn đi thông đạo thứ hai hay không.
Đúng vào lúc này, Hách Liên Xuyên mở miệng nói: "Hiện tại chuyện đã tới rồi thì liền đi thông đạo thứ hai đi, nhưng mà không bắt buộc. Ta đề nghị những người khác ở yên đó, cứ để cho ba người Luân Chuyển, Hồ Định Phương, Định Trần đi một chuyến!"
Tại sao lại là ba người này?
Tuần Dạ Nhân, Diêm La, Phi Thiên, mỗi nhà một người là đủ rồi, Kiếm Môn, Hồng Nguyệt đã có Tử Nguyệt cùng Hồng Nhất Đường.
Lời như vậy, nói thì hơi khó nghe…Nhưng nếu ba người này đều có chuyện, khi đó Tuần Dạ Nhân cùng Phi Thiên tốt xấu gì còn có Tam Dương toạ trấn.
Mọi việc cũng không đến mức mất kiểm soát hoàn toàn.
Ngược lại Hồ Định Phương lại không nói gì, khi đi qua thông đạo thì tự nhiên hắn thích hợp hơn chút.
Hắn xuất thân từ một võ sư nên thực lực mạnh hơn, mà hắn không mang theo Nguyên Thần Binh... Hắn biết Hách Liên Xuyên có mang theo Hoả Phượng Thương, nếu đối phương chết, Hoả Phượng Thương có thể trở thành di thất, mà hắn có tìm cũng không thể tìm thấy.
Luân Chuyển Vương muốn đoạt bảo vật cũng không thể không đi, dù sao hắn có chết hay không thì một người ăn no cả nhà cũng không đói bụng, còn lại ba vị Diêm La Nhật Diệu tự cầu để được nhiều phước lành hơn.
Hách Liên Xuyên lại nhìn về phía Hồng Nhất Đường: "Hồng kiếm chủ, thực lực của ngươi không bằng Tử Nguyệt, sợ rằng sẽ không dễ dàng khi cùng nàng tranh đoạt... Không bằng vợ chồng các ngươi cùng ta còn có vị cường giả Phi Thiên, cùng hợp lực để theo dõi Tử Nguyệt, chờ đợi những người khác đi ra rồi lại nói..."
Hồng Nhất Đường gật đầu mà cũng không có ý kiến gì.
Đi vào chung với Tử Nguyệt để đoạt bảo vật... Tính nguy hiểm quá cao.
Đục nước béo cò cũng không sao nhưng để hắn một mình giao thủ với nữ nhân này thì quá mạo hiểm rồi.
Nói đến vấn đề này, cũng có mấy người cân nhắc tới, nhưng cũng không có quá nhiều ý kiến.
Ngay cả Luân Chuyển Vương cũng rất tự tin.
Diệu Thừa đã chết bên trong, nhưng không phải Tử Nguyệt cùng Hồng Nhất Đường còn có thể đi ra ngoài sao?
Mặc dù Tử Nguyệt bị thương, nhưng trước đó nàng cùng Lôi Thần Khải giao thủ đã bị thương, mà hắn lại có lợi thế lớn hơn Tử Nguyệt.
Hách Liên Xuyên vừa liếc nhìn về phía Tuần Dạ Nhân, đồng thời cũng liếc nhìn cường giả phe khác: "Các ngươi ... Ta đề nghị hôm nay tốt nhất nửa đêm nên đi ra ngoài!"
"Tiếp đó, ta nghĩ các ngươi ở lại đây sẽ rất nguy hiểm!"
Nói xong, không đợi những người khác nói gì, hắn liền nhìn về phía Tuần Dạ Nhân bên này: "Lão Chu, ngươi trước đem mấy người ra ngoài, vận chuyển hắc giáp trở về, về phần người tự nguyện ở lại, ta cũng sẽ không bắt buộc, suy cho cùng thì cũng không thể tước đoạt cơ duyên của các ngươi! Biết đâu sau khi vào thành sẽ có chút cơ duyên nào đó? Ta sẽ không ngăn cản những kẻ nguyện ý đi thông đạo thứ hai, chỉ là mỗi người đều có trách nhiệm với sinh mệnh của chính mình!"
Hắn không có áp đặt, là một Siêu Năng Giả, mỗi người sẽ tưởng tượng rằng chính mình sẽ một bước lên trời, lấy được chí bảo mà trở thành cường giả tuyệt thế vô song.
Tuần Dạ Nhân cũng không ngoại lệ!
Nếu nguyện ý lưu lại thì hãy chuẩn bị cho cái chết.
Có một chút náo động nhẹ trong đám người.
Lưu lại?
Hay rời đi?
Lúc này, Lý Hạo nhìn về phía Liễu Diễm cùng Lưu Long bên cạnh, Lưu Long hơi nhíu mày liếc nhìn Lý Hạo, Lý Hạo khẽ nói: "Ta sẽ không đi ra ngoài nữa, hiện tại đi ra ngoài có thể sẽ rất phiền phức… Chờ Hồ tướng quân cùng Hách bộ trưởng đi ra ngoài, ta lại cùng nhau đi ra ngoài, dù sao cũng sẽ có thêm hai vị Tam Dương."
Hiện tại hắn ra ngoài, không biết có bao nhiêu người đang đợi hắn bên ngoài.
Hơn nữa... Hắn không muốn ra ngoài.
Hắn tuy rằng có chút suy nghĩ tới bảo vật, nhưng cũng không sâu, hắn muốn đợi mọi người vào thành, hắn ở cửa thành nhìn hai chữ này nghiên cứu một chút.
Theo quan điểm của Lý Hạo, thứ này còn mạnh hơn những bảo vật kia.
Vì vậy, ngay cả lấy cớ, hắn cũng đang chuẩn bị tốt.
Khi đám người Hách Liên Xuyên cũng nhìn về phía mình, thì Lý Hạo mở miệng nói: "Bộ trưởng... Các ngươi cứ tùy ý, những người khác cũng không cần để ý đến ta, ta sẽ không đi thông đạo thứ hai, cũng không vào thành... Ta sẽ chờ các ngươi ở đây, ngươi có nghĩ là ổn không?"
Đám người đều sửng sốt.
Lý Hạo không rời đi cũng không vào thành... Vậy thì hắn làm gì?
Sau một khắc tiếp theo, như hiểu ra điều gì, Hách Liên Xuyên giải thích: "Có Hầu bộ ở bên ngoài, sẽ không ai dám động vào ngươi!"
Lý Hạo cười: "Ta với Hầu bộ không quen nhưng lại có chút quen thuộc với Hách Bộ. Nếu bên trong Tuần Dạ Nhân có thể khiến ta trông cậy vào... Thì trừ Hách bộ ra không còn có ai khác có thể!"
Lại nhìn Hồ Định Phương, hắn khẽ nói: "Hồ tướng quân một thân ngay thẳng, có thực lực phi thường, hai vị, ta... Mới có thể yên tâm hơn được chút!"
Hách Liên Xuyên cùng Hồ Định Phương đều có hơi ngứa ngáy khi nghe điều này.
Đừng nói, mặc dù cảm thấy Lý Hạo có thể không nói thật, nhưng cứ nghe một chút... Thật hợp khẩu vị mà!
Lưu Long thấy vậy cũng mở miệng nói: "Vậy ta sẽ ở lại đây bảo hộ Lý Hạo."
Nói xong, ông ta nhìn về phía Liễu Diễm: "Liễu Diễm, ngươi cùng đám người Chu bộ đi ra ngoài đi!"
Mục tiêu lần này của Liễu Diễm đã hoàn thành, Lý Đại Hổ đã bị giết.
Thực lực của nàng không đủ, mà tiếp tục ở lại là quá nguy hiểm.
Liễu Diễm không nói gì, cũng không giả bộ tự phụ, nếu phải ở đây đồng sinh cộng tử cũng chỉ có cản trở, nàng vội vàng gật đầu, liếc mắt nhìn hai người bọn họ một chút rồi nói khẽ: "Vậy ta đi ra ngoài trước!"
Vương Minh một bên nghiêng người về phía trước cười nói: "Lý Hạo, ta cũng sẽ ở lại bảo hộ ngươi! Mà này, ngươi cảm thấy ta có nên đi thông đạo thứ hai hay không?"
Gã cũng đang tự hỏi.
Gã còn rất trẻ mà đã tiến vào được Nhật Diệu, nhưng mà lần này gã thực sự không phát huy được tác dụng gì ở đây.
Hiện tại gã cũng có chút không cam tâm.
Có thể vào thành... Nói thật là quá nguy hiểm.
Nếu không đi thông đạo thứ hai thì không thể bay, đến lúc trốn cũng khó khăn.
Lý Hạo liếc gã một cái: "Tùy ý ngươi thôi... Nhưng mà rất nguy hiểm, ngươi đã suy nghĩ kỹ."
Vương Minh bắt đầu khó nói, trong lúc nhất thời cũng không nói được.
Mà các bên khác cũng đang thấp giọng đàm phán.
Ra ngoài, khẳng định là một nhóm người muốn ra ngoài.
Mang theo hắc giáp ra ngoài!