Lần này thu giữ được rất nhiều hắc giáp, mặc dù cuối cùng quân Chiến Thiên đã bạo phát một chút, khiến cho tất cả hắc giáp còn lại của toàn bộ chiến sĩ đều phải tự hủy diệt.
Nhưng những áo giáp có thể đã bị thu giữ trước đây... Thực sự đã không còn lưu lại ý thức nữa.
Những quân hắc giáp kia đã sớm tử vong từ vô số năm trước.
Hiện tại đi ra ngoài, bọn họ tiến vào cũng đã một hai ngày, đến ban đêm là vừa đủ hai ngày, có lẽ sẽ có người từ tứ phía Ngân Nguyệt tới, cho nên sau khi rời khỏi đây sẽ không đến mức không có ai tiếp ứng.
Ngay sau đó, các bên đã có quyết định.
Không phải tất cả hơn 20 người trong số hơn 20 người còn lại của Tuần Dạ Nhân đều rời đi mà một bộ phận đã chọn ở lại.
Ở cảnh giới Nhật Diệu có hai người không đi... Tính ra cả Vương Minh, chính xác là ba người.
Chu Bộ trưởng hệ Kim đỉnh phong không có rời đi, Triệu Hoan Thổ hệ trung kỳ không rời đi, còn có Vương Minh ở lại.
Chu Bộ trưởng ở hệ Kim đỉnh phong thậm chí có thể chống lại Tam Dương vào thời điểm mấu chốt.
Triệu Hoan, người ở hệ Thổ trung kỳ có xác xuất lớn vẫn có thể ngăn chặn sự xuất hiện lại của một tồn tại tương tự như quân Chiến Thiên, có thể kịp thời cách ly mối đe dọa trên mặt đất, thậm chí còn muốn thử Thổ Độn ở chỗ này.
Ngoại trừ Vương Minh, hai người còn lại ở lại đều có hữu dụng, mà bọn họ đã cùng Hách Liên Xuyên thương lượng qua.
Còn cấp độ của Nguyệt Minh... Lý Hạo không cần nhìn cũng biết, Trương Đình hẳn là không rời đi.
Chuyện lớn như vậy, nàng không lưu lại mới là lạ!
Làm gián điệp cũng tốt, vẫn là tai mắt của Trung Bộ, di tích cổ này giờ đã ngoài sức tưởng tượng, nàng không ở lại quan sát, cho dù không đích thân đi đoạt lấy bảo vật thì nàng vẫn muốn biết cuối cùng thì ai đã lấy đi bảo vật, vật cầm đi là cái gì, tất cả những điều này nàng cần phải báo cáo cho thượng cấp.
Ngoài nàng ra, còn có một bộ phận Nguyệt Minh cũng lựa chọn ở lại... Nguy hiểm đi kèm với kỳ ngộ, tất cả mọi người cũng đã từng nghe qua lời này.
Tất nhiên, bọn hắn thật sự không biết, còn có một câu nói phía sau.
Kỳ ngộ... Cũng phải có thực lực cường đại!
Hách Liên Xuyên cũng không khuyên can, cắt đứt cơ hội, giết cha mẹ, đều là một dạng thù hận giống nhau, chỉ cần những người này không quan tâm đến sống chết, hắn cũng sẽ không ngăn cản bọn hắn.
Từ phía Kiếm Môn, thật bất ngờ, ngoại trừ Hồng Nhất Đường thì tất cả đều rút lui!
Ngay cả lão bà của gã ở cấp độ Tam Dương!
Lý Hạo quay đầu suy nghĩ, có phần lĩnh ngộ.
Kiếm Môn... Không có tổ chức thượng cấp.
Nếu Tam Dương không đi ra ngoài, thì những người khác mang theo hắc giáp ra ngoài có... Thật sự là một món thịt mỡ lớn!
Lão bà gã đi ra ngoài, mà tệ nhất, nàng có thể chọn lựa nương náu ở một bên, Tam Dương, Ngân Nguyệt hay Trung Bộ cũng tốt, coi như nàng vẫn có một chút địa vị.
Không thể không nói rằng Hồng Nhất Đường vẫn có chút can đảm.
Khi sắp vào thành, đã để lão bà của mình dẫn đầu dẫn người rời đi.
Ngay cả khi gã chết ở đây, Kiếm Môn cũng sẽ không dễ dàng ngã xuống.
Nếu mọi thứ đều thoả đáng, cho dù là hắc giáp cũng không thể cách nào lưu lại, nó cũng có thể được bán cho tam đại tổ chức, hay bán cho Tuần Dạ Nhân cũng tốt, có thể thu hoạch được không ít năng lượng bí ẩn, miễn là bọn hắn có thể bảo trụ.
Phía bên Hồng Nguyệt, tất cả người dưới Nhật Diệu đều rời khỏi nhưng ngược lại Nhật Diệu không ai rời đi, tính ra cũng không có mấy người, 4 người.
Bên phía Diêm La chỉ còn lại có một người, chịu trách nhiệm mang theo hắc giáp đi, còn lại hai người cũng không có rời đi.
Về phía Phi Thiên thì còn lại 13 vị cường giả Phi Thiên, 6 người trong số đó đã quyết định rời đi, 7 người ở lại đều là Nhật Diệu... Thực lực không hề yếu, rõ ràng Phi Thiên vẫn có dã tâm.
Hai vị Tam Dương tuy không phải là mạnh nhất nhưng với 7 vị Nhật Diệu này… Bọn hắn cũng có đủ sức đánh môt trận!
Tại thời điểm này, thương lượng đã kết thúc.
Về phần Tuần Dạ Nhân thì hai vị Tam Dương ở lại, ba vị Nhật Diệu, còn có 5 vị cấp Nguyệt Minh bao gồm Trương Đình cùng Lý Hạo, tổng cộng 12 người, số lượng lớn nhất.
Phi Thiên theo sau, ở lại 9 vị.
Hồng Nguyệt, Diêm La, Kiếm Môn, cộng lại cũng là 9 vị, một mình Hồng Nhất Đường đại diện Kiếm Môn ở lại.
Giờ khắc này, chắc chắn chỉ còn lại 30 người này, số còn lại đều sẽ rời đi.
Hách Liên Xuyên lườm vài người Nguyệt Minh ở lại lần này...
Thành thật mà nói, những người này ở lại, hoặc là thực sự tham lam, hoặc... Chính là tai mắt hay gián điệp của một số người, mà họ không muốn rời đi khi không rõ tình huống trước đó.
Nhìn tam đại tổ chức xem, bọn hắn đều chỉ dám để Nhật Diệu ở lại.
Tuần Dạ Nhân ngược lại rất tốt, vậy mà còn khoảng 5 vị Nguyệt Minh lưu lại, Trương Đình không nói, mặt khác còn lại 4 vị, Hách Liên Xuyên thực sự biết một trong số họ là gián điệp, cụ thể thì hắn chưa biết đó là thế lực nào, nhưng có thể là từ phía hệ thống quan phương.
Có thể là của phía bên Hành Chính Tổng Thự!
Cho nên việc bọn hắn ở lại... Hắn không quan tâm.
Tự mình lựa chọn đường đi cho chính mình.
Chết đừng trách người!
Nhìn Kiếm Môn người ta, ngay cả Tam Dương cũng đã rút lui, hiển nhiên biết tiếp theo sẽ rất nguy hiểm, người có mắt tinh tường đều biết một khi bảo vật thực sự xuất hiện thì không thể tránh khỏi Tam Dương đại chiến, nếu dám ở lại thì là dám chết.
Hắn không lo lắng cho người khác, ngược lại có chút lo lắng cho Lý Hạo.
Lý Hạo... vẫn còn quá yếu.
Tên này nói ra nguy hiểm, nhưng Hách Liên Xuyên cảm thấy với Hầu Tiêu Trần cho dù có nguy hiểm cũng không quá lớn, ở đây... Càng thêm nguy hiểm!
...
Hách Liên Xuyên đi về phía Lý Hạo, trong lúc những người khác không chú ý tới, hắn trầm giọng nhíu mày: "Tốt hơn hết là ngươi đi ra ngoài... Hầu Bộ trưởng có thể bảo hộ ngươi, yên tâm đi, nếu Hầu Bộ trưởng ngay cả một chút rắc rối nhỏ đều không giải quyết được thì Ngân Nguyệt đã sớm bất ổn!"
"Thật không thể tin được, không quen thuộc, Tuần Dạ Nhân thì ta chỉ tin Hách Bộ!"
Lý Hạo kiên định mà nói: "Ta không vào thành! Các ngươi đi đoạt của các ngươi đi, ta sẽ đợi ở cửa thành, nếu có Tam Dương đi ra ngoài, ta là võ sư, giỏi che giấu, Tam Dương cũng sẽ không vì ta mà lãng phí thời gian đi tìm... Trừ khi Hách Bộ cùng Hồ tướng quân đều đã chết, nếu không ta thực sự an toàn!"
Nghĩ như vậy cũng có phần đạo lý.
Tên tiểu tử này, nói chuyện lại có chút khó nghe, ngươi mới chết!