Nhật Diệu đỉnh phong, nói mạnh cũng không quá mạnh, nói yếu cũng không quá yếu, ở trong cảnh giới này nhiều năm, siêu năng khống chế được cũng không tệ, người như vậy ngược lại là an toàn nhất, trước đó từ thông đạo thứ hai đi ra đều không bị thương, hầu hết những người bị thương là loại siêu năng lực bị kẹt ở cảnh giới đỉnh phong.
Triệu Hoan đã ở trung kỳ hệ Thổ nhưng lại không tiến vào thông đạo thứ hai.
...
Đám người lại hội tụ lần nữa.
Có 30 người, không ít đi một người.
Tuy nhiên, những người này cũng không vội vã tiến vào thành mà bắt đầu chờ đợi.
Chờ đợi cái gì?
Chờ cửa khu di tích mở ra rồi để cho nhóm người trước đó đi ra ngoài.
Sở dĩ phải chờ đợi như vậy... còn có một ý khác, khi cánh cửa di tích mở ra thì lần sau mở ra, chính là vào đêm mai, trọn vẹn thời gian một ngày, lời như vậy cho dù có người vô tình lấy đi bảo vật… Cũng có lúc người khác đi bao vây giết cướp đoạt lâý bảo vật!
Bằng không, chỉ chốc lát trước khi cánh cửa di tích mở ra, vậy thì mọi người rất dễ dàng đào tẩu.
Những Tam Dương này đều tính toán rõ ràng, rành mạch.
Giờ phút này, vẫn còn một thời gian nữa trước khi cánh cổng của khu di tích được mở ra.
Lúc này, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Hách Liên Xuyên chủ động lên tiếng: "Chư vị, các vị có suy nghĩ hay manh mối gì đối với quân Chiến Thiên mà nói Đế Tôn, Nhân Vương đã nói lúc trước không?"
Không ai trả lời hắn.
Hách Liên Xuyên cũng không tức giận, cười nói: "Tam đại tổ chức có tình báo khác nhau, Tuần Dạ Nhân cũng có chút tình báo, không bằng bù đắp nhau một chút, đều là chuyện về nền văn minh cổ đại, hiểu rõ hơn một chút không phải sẽ tốt hơn sao? "
Hắn chủ động nói: "Thật ra Tuần Dạ Nhân ngược lại thì có chút hiểu chuyện, dựa theo một số ghi chép trong cổ tịch mà chúng tôi thu được, thì ở thời kỳ văn minh cổ đại, hình như hoàn toàn chính xác có Nhân Vương tồn tại nhưng không biết là xưng hô hay là một cấp độ… Nhân Vương, ý nghĩa như tên của nó, Nhân tộc Vương giả! Nhân Vương không nhất thiết chỉ là một người mà nó có thể được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, ví dụ như Vương triều Thiên Tinh Vương hiện tại… Kỳ thật cũng có thể được gọi là Nhân Vương... "
Ngay khi những lời này nói ra, Luân Chuyển Vương chế nhạo cười một tiếng: "Thiên Tinh Vương? Nhân Vương?"
Gã có chút trào phúng: "Một Vương triều đại quyền đã sa sút mà cũng có thể xưng là Nhân Vương sao? Ngươi biết Nhân Vương là cái gì sao? Cổ tịch ghi lại, Nhân Vương ở nơi nào thì nơi đó đều là vương thổ! Cho dù là tinh không, đại dương, hay thậm chí vũ trụ, cổ tịch có thể hơi phóng đại, nhưng dựa theo một số ghi chép lẻ tẻ hồi đó, lãnh thổ mà Nhân Vương nhìn thấy, cho dù có phải của hắn hay không, sẽ sớm là của hắn! Điều này có thể so sánh với Thiên Tinh Vương bây giờ?"
Gã khinh thường!
Ở phía bên kia, Tử Nguyệt cũng thản nhiên nói: "Thiên Tinh Vương coi như xong, huống chi là người của thế hệ này, người đã lập ra Vương triều Thiên Tinh hàng trăm năm trước... Thành thật mà nói, miễn cưỡng có thể được gọi một tiếng Nhân Vương!"
Người khai sáng vương triều mới có đủ tư cách.
Về phần Thiên Tinh Vương của thế hệ này, chỉ là một cái danh thôi, quyền lực đều nằm trong tay cửu ti, ai còn coi trọng hoàng gia?
Hồ Định Phương hơi lườm bọn hắn mà không nói gì
Theo lý thuyết thì hắn nên tức giận.
Sau tất cả, hắn là một vị tướng lĩnh của quân đội của Vương triều Thiên Tinh.
Nhưng... Không có ý nghĩa gì.
Thành thật mà nói, bất kể là đối với hoàng thất hay cửu ti thì Ngân Nguyệt hành tỉnh cùng biên cương hành tỉnh đều không có nhiều lòng kính sợ, Ngân Nguyệt là tự cung tự cấp, còn vương triều thì trợ giúp rất ít.
Vào những thời điểm quan trọng, một số vật tư cùng quân lực sẽ được phân bổ để trợ giúp Trung Bộ, ngay cả những quân nhân như Hồ Định Phương cũng không phải rất ưa thích những người ở Trung Bộ quá.
Thảo luận về Nhân Vương... Mà rất nhanh chuyển đến Vương triều Thiên Tinh Vương, những người này càng cảm thấy hứng thú đến những thứ này hơn.
Về phần văn minh cổ đại đã vô số năm tháng, ai còn để quá mức để ý?
Hơn nữa, hiện tại nắm giữ quá ít thông tin tình báo mà bọn hắn cũng không sẵn lòng công khai chia sẻ một ít gì đó.
Một số người rất nhanh bắt đầu tranh luận về tình hình của Vương triều Thiên Tinh.
Lý Hạo không có hứng thú nghe những lời này.
Mấy tên này đều là kẻ già đời, nói nhiều thì cũng không có mấy câu hữu dụng, đều là những thứ mơ hồ.
Lúc này, hắn lần nữa nhìn đến hai chữ to trên cửa thành... Đây thật ra cũng là một loại tôi luyện ý chí.
Nó khác với đôi mắt sung huyết khi trước nhìn thấy, bây giờ lại đi nhìn nó... Thật ra, Lý Hạo ngược lại có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Vẫn còn cái bóng lưng kia như ẩn như hiện!
Lý Hạo không dám nhìn nhiều bóng lưng này... Thực ra hắn đang nhìn những cây đao kia nhiều hơn… Cây đao kia đeo ở thắt lưng, cho dù đao cũng không ra khỏi vỏ, nhưng có thể trong lúc mơ hồ, Lý Hạo như phảng phất nhìn thấy được đao ý.
Giết hết đao ý của cừu địch!
Chỉ với một đao, thiên địa bị phá nát, mà thương khung bị phá vỡ!
Ngay cả khi người này không xuất đao.
Lần trước, hắn nhìn thấy thanh kiếm, một thanh kiếm xuất ra, trường sinh liền gãy nên hắn hiểu rõ uy lực của kiếm.
Lúc này, Lý Hạo lại nhìn… Cũng không phải vì hiểu ra kiếm lực, thật ra là vô dụng, mấu chốt là hắn có thể chính mình cường hoá kiếm thế, làm cho nó mạnh hơn!
Dù là đao hay kiếm, chúng đều là binh khí giết chóc.
Về bản chất, nó vẫn giống nhau.
Tuy nhiên, thanh kiếm đoạn trời kia, cái chết hay sự sống, khi kiếm ra tất sẽ nhìn thấy máu.
Nhưng cây đao này…Chính là bá đạo!
Dưới đao của ta, trăm binh lính đã đầu hàng!
Đao ra, thường dân tôn thờ!
Chỉ là loại cảm giác đó... Lý Hạo không biết nhận thức của mình có đúng hay không, nhưng hắn vẫn nguyện ý nghĩ như vậy.
Có lẽ, càng tới gần hơn, càng tiếp cận với hai chữ này, hắn sẽ có cảm thụ trực quan hơn.
Ngoài ra còn có một số cải biến vô hình nhỏ trong kiếm thế.
Bây giờ Lý Hạo vẫn chưa định hình những điều này, mỗi khi nhìn thấy nhiều thứ hơn, hắn sẽ có một ít thu hoạch của riêng mình, lúc điên cuồng hấp thu những điều này hắn đều nhìn thấy hết thảy, hấp thu tinh hoa trong đó, có lẽ sẽ đi ra còn đường của mình.