Ngắm nhìn một hồi, nhắm mắt lại, Lý Hạo lại nghĩ đến một kiếm kia của chiến sĩ bạch ngân.
Điều này là trực quan hơn!
Hắn đã tận mắt nhìn thấy nó!
Mà những mặt khác thì lại quá xa vời, mà lại quá mạnh, vượt xa những gì hắn có thể cảm ngộ được ở cấp độ này, chỉ là cảm ngộ được một chút da lông.
Chỉ duy nhất kiếm đó... Lý Hạo cảm xúc mới thật sâu!
Kiếm mà không có ta!
Sống cho đến chết!
Những lời nói xung quanh, tiếng ồn ào, hắn đều quẳng đi hết, những người này không phải võ sư cũng không hiểu, cho dù chỉ là một thanh kiếm của cường giả bạch ngân, cũng đủ người cả đời hưởng thụ.
Cái này so với Nguyên Thần Binh không mạnh hơn sao?
Đội trưởng không sử dụng binh khí hay là nói không sử dụng kiếm, có lẽ ông ta không có cảm ngộ quá nhiều, hơn nữa Lý Hạo cũng chỉ là một nửa kiếm khách, cho nên hắn không ngừng suy nghĩ chuyện này.
Trong thể nội, nội kình hoá kiếm.
Kiếm thế dây dưa!
Lúc này kiếm thế cùng nội lực mới cảm giác có chút dung hợp, địa thế bị khóa chặt trong ngũ tạng cũng rục rịch chuyển động.
Giờ phút này, Lý Hạo rất muốn rút kiếm ra chiến!
Hắn muốn thử thanh kiếm này một chút!
Kiếm gì?
Chiến sĩ bạch ngân, thanh kiếm đó đã chém về phía khung thương!
Thật không may, có quá nhiều người xung quanh, nên hắn đã kìm nén sự xúc động như vậy.
...
Ở nơi xa.
Đột nhiên Hồng Nhất Đường liếc nhìn thoáng qua Lý Hạo, ánh mắt có chút kinh ngạc, thậm chí còn tưởng rằng mình có khả năng... Cảm ứng sai rồi?
Bên cạnh Lý Hạo có Địa Phúc Kiếm của gã.
Gã đã sử dụng rất nhiều năm, thật sự cũng coi là thuận buồm xuôi gió, thậm chí khi tới gần thì cảm ứng vẫn có chút yếu ớt.
Vừa rồi, gã đột nhiên cảm giác được Địa Phúc Kiếm của mình rục rịch, liền có cảm giác chủ động xuất kiếm ra.
Mơ hồ cảm nhận được một chút kiếm ý... Như gã đã từng lĩnh ngộ về thế mà cũng là kiếm thế của gã mà nói, nó đặc biệt không giống bình thường.
Gã nhìn Lý Hạo nhiều hơn một chút.
Trong lòng gã có chút kỳ quái, gã tặng kiếm cho Lý Hạo, thật ra có rất nhiều ý nghĩ, thứ nhất, lão sư của Lý Hạo là Viên Thạc, võ sư đầu tiên, Hồng Nhất Đường gã đã không có đường rút lui nhưng nữ nhi gã cũng là võ sư, đây coi như là đầu tư hoặc lấy lòng.
Tất cả bọn họ đều là thành viên của võ lâm Ngân Nguyệt, chẳng lẽ... Con gái mình cũng có thể tiến vào Uẩn Thần?
Thứ hai, Lý Hạo một kiếm chém Tôn Mặc Huyền, Đấu Thiên có hy vọng, một võ sư Đấu Thiên, đồ đệ của Uẩn Thần, thật sự là gã coi trọng rồi, với điều kiện là gã không chết sớm.
Thứ ba, sau tất cả thì Kiếm Môn cũng đặt chân tại Ngân Nguyệt hành tỉnh, đừng quên rằng Ngân Nguyệt bên này là quan phương thiên hạ, mà Hách Liên Xuyên, Hầu Tiêu Trần cùng Hồ Định Phương mới là Chúa Tể Giả của Ngân Nguyệt!
Còn Lý Hạo... Cùng Hách Liên Xuyên có vẻ có quan hệ tốt, bên này Hồ Định Phương gã thực sự mơ hồ biết một số chuyện, có thể miễn cưỡng coi là một nửa đồ đệ... Cho dù Viên Thạc đã chết, gã cũng không thừa nhận điều đó!
Tại Ngân Nguyệt, cũng vẫn cần thiết phải có quan hệ tốt với Lý Hạo.
Dựa trên nhiều yếu tố khác nhau, gã đã tặng đi bảo kiếm của mình.
Nhưng lúc này, gã có chút khó hiểu, Lý Hạo... Kiếm ý này... Là của hắn phát ra sao?
Thứ cảm giác mơ hồ thoáng qua, tràn đầy bá đạo, sát ý cùng kiếm ý quyết đoán kia, lẽ nào lại được một võ sư trẻ tuổi với kinh nghiệm ít ỏi như vậy phát ra?
Gã đang nhìn Lý Hạo, đột nhiên Lý Hạo cũng nhìn về phía gã.
Trong khoảnh khắc, Lý Hạo cũng lộ ra vẻ tươi cười khi thấy đối phương nhìn mình, cười thiện lương, tràn đầy hữu hảo!
Nhưng mà Hồng Nhất Đường lại là hơi động một chút.
Cũng cười cười, không nói gì.
...
Thời gian trôi qua từng giờ.
Không biết đã bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng một người nào đó truyền đến, một chút sôi trào, một chút sắc bén.
Lý Hạo không biết tình hình, nhưng nhìn phản ứng của những người khác... Có lẽ đó là tín hiệu nào đó của người trước kia bọn hắn để cho ra ngoài trước, những người đó ... Đi ra ngoài!
Sau một khắc tiếp theo, mấy vị Tam Dương lần lượt đứng lên.
Hách Liên Xuyên nói thẳng: "Mấy vị, các người vào trước thử mở cổng thành, tốt nhất có thể mở được, nếu không cách nào mở được... Vậy thì chúng ta sẽ đợi các ngươi ở bên ngoài!"
Mấy người không nói gì.
Lúc này, bọn hắn có mở được cổng thành cũng không thành vấn đề, tốt hơn hết là có thể mở được, nếu không đám người Hách Liên Xuyên đợi bên ngoài, vạn nhất bên trong đánh nhau thì không phải là bọn hắn nhặt được tiện nghi sao?
Sau một khắc, Hồ Định Phương, Tử Nguyệt, Luân Chuyển Vương, Định Trần cùng Hồng Nhất Đường năm người đều bay lên không trung, bay về phía trong thành.
Bên ngoài, Hách Liên Xuyên cùng Khổng Thất im lặng chờ đợi.
Mọi người đều nhìn cửa thành to lớn, với một chút chờ mong, có thể mở được không?
Nếu có thể... Cho dù không tiến vào thông đạo thứ hai thì vẫn có cơ hội vào thành tìm kiếm một lần, có lẽ còn sót lại một ít bảo vật?
Không biết qua bao lâu, cửa thành to lớn đột nhiên vang lên một trận tiếng ầm ầm.
Cửa thành đóng chặt, vào lúc này, bắt đầu dịch chuyển sang hai bên.
Đã mở!
Giờ phút này, mấy người trong Hách Liên Xuyên cũng vui mừng khôn xiết!
Cuối cùng thì nó cũng đã được mở!
Ầm ầm!
Vào lúc này, cửa thành Chiến Thiên bị phủ bụi vô số năm đã được mở ra.
...
Cùng lúc đó.
Nội thành.
Khi cửa thành được mở ra, con rùa đen nằm phủ phục trên không trên toà kiến trúc hình tháp kia... Như thể đã mở mắt.
Cửa thành Chiến Thiên... Đã mở ra!
Trước đây, mỗi lần mở cửa thành Chiến Thiên đều rộn ràng tiếng nói chuyện vô cùng náo nhiệt, nhưng bây giờ... Năm tháng trôi qua, việc mở cửa thành trở lại thì sớm đã cảnh còn người mất.
Bên cạnh tòa kiến trúc hình tháp còn có một tòa kiến trúc khác, cũng không quá cao nhưng lại chiếm diện tích khá lớn.
Vào lúc này, trong tòa kiến trúc này, trên một toà ngai vàng to lớn có một người đang ngồi... Hay nói đúng hơn là áo giáp.
Áo giáp chiến đấu hoàng kim!
Chiến giáp bất động, nhưng lại đang cầm một thứ gì đó trong tay, nhìn kỹ hơn... Nó có vẻ là một cái mai rùa, mà mai rùa tràn ra một hào quang mờ nhạt, như thể đây là cốt lõi của toàn bộ thành cổ.
Luôn bảo hộ thành cổ, canh giữ lấy thành cổ, để thành Chiến Thiên này tồn tại hàng nghìn năm.
Luồng năng lượng đang lưu chuyển trong mai rùa kia, giống như nguyệt quang, giống như tinh không, đặc biệt mỹ lệ làm rung động lòng người.
Khi cửa thành mở ra, trong nháy mắt mai rùa run rẩy nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Có vẻ như đang phân rõ điều gì đó, lại dường như đang mong đợi một điều gì đó.
Áo giáp hoàng kim đứng yên bất động, chỉ có tĩnh mịch.
...
Mà ngoài thành.
Giờ phút này, chỉ có niềm vui, chỉ có nhảy cẫng!
Thành cổ đang mở!
Khi cửa thành to lớn được mở ra, từng bóng người nhanh chóng xông vào bên trong, trong đó có Hách Liên Xuyên, lúc này cũng không thể bình tĩnh lại được, Tuần Dạ Nhân đã thử vô số cách nhưng đều không mở được thành.
Bây giờ, nó cuối cùng đã được mở!
"Lý Hạo, chính mình cẩn thận..."
Nói xong câu này liền bỏ chạy, cho dù biết Trương Đình ở đây cũng không quan tâm, Trương Đình sẽ không chủ động vạch trần, đối phương chỉ là người quan sát, với điều kiện tiên quyết là Lý Hạo sẽ không trêu chọc nàng.
Có lẽ... Không thể nào?
Rốt cuộc là hắc khải hay bạch ngân cũng đều không còn, tại sao Lý Hạo lại trêu chọc nàng làm gì?