Nàng vô cùng tức giận, ngay sau đó hướng vào Lý Hạo đánh ra một chưởng.
Thế giới băng phong!
Lý Hạo cảm giác mình lập tức bị đông cứng trong băng không thể động đậy, Trương Đình cũng là liều mạng, lúc này nàng bị đả thương mấy lần, thương thế cũng không nhỏ, lại bị kéo dài thời gian, còn bị mấy tên vô liêm sỉ này tìm được chiến cơ, một vị Tam Dương như nàng có khả năng thực sự ôm hận mà chết!
Giết Lý Hạo!
Uy hiếp của Lý Hạo đối với nàng quá lớn, đặc biệt là thanh kiếm kia, không gì không phá, một khi bị Lý Hạo chém trúng một lần nữa thì sẽ nát ra cái đấy.
Lúc này Lý Hạo đã vì kiếm năng mà khôi phục một chút.
Hắn đã làm một việc mà trước đây hắn không có cân nhắc đi làm, cũng không dám làm.
Lúc này, hắn đột nhiên rống lên một tiếng, thanh âm như bị đóng băng lại, nhưng hắn không quan tâm, một ngọn núi lớn trong lách cách của hắn trực tiếp phá không mà ra!
Uẩn Thần ra thế!
Trước đây Lý Hạo không dám, bởi vì lá lách của hắn không đủ mạnh, một khi dám làm như vậy... Thì chỉ có chờ lá lách của hắn vỡ ra mà chết.
Nhưng kiếm năng có thể phục hồi một ít thì sợ cái gì?
Có can đảm nếm thử mới là chiến binh thực sự.
Ngay khi Tâm Hoả Viên của lão sư xuất hiện, hắn đã trực tiếp giết chết Tôn Nhất Phi ở cấp Tam Dương hậu kỳ, chính mình từ ngọn núi nặng vừa ra... Chẳng lẽ lại không giết được một vị Tam Dương trung kỳ bị thương nặng?
Cự sơn nổi lên, trong phút chốc biến thành một thanh Trọng Sơn Chi Kiếm đặc biệt.
Lý Hạo một kiếm chém ra!
Oanh!
Băng phong bị vỡ tan, lúc này Trương Đình cảm giác được một ngọn núi đang hướng đến áp chế mình, nàng vừa kinh ngạc cũng vừa nghi hoặc: "Uẩn Thần?"
Không có khả năng!
Lý Hạo làm sao có thể là Uẩn Thần!
Khi sơn thế nổ ra, Lý Hạo cũng cảm giác được thực lực của chính mình, lúc này mới cảm giác được chính mình rất mạnh.
Thái Sơn Chi Kiếm bộc phát!
Trương Đình cảm thấy mình bị đóng băng, bị trấn áp, nàng nhìn thấy một thanh trọng kiếm từ trên trời giáng xuống, chém về phía nàng.
Nàng không cam tâm!
"Không thể nào!"
Sức mạnh băng phong trong nháy mắt lan tràn ra, giữa thiên địa biến thành một đạo băng phong trắng xoá!
Tất cả đều là giả!
Nàng không tin Lý Hạo thật sự là Uẩn Thần, nếu là thật sự, lúc trước người này có thể tự chém giết chính mình khi đánh lén, vậy tại sao phải đợi đến bây giờ?
Nhất định không phải là sự thật!
Băng phong vạn lý!
Oanh!
Trọng kiếm rơi xuống, băng sơn bị chém một kiếm, tất cả khối băng lập tức bị vỡ nát, sắc mặt Lý Hạo đỏ bừng, khí huyết dâng lên.
Với một kiếm kia đã chia cắt băng phong thiên địa.
Phốc!
Trương Đình lại lần nữa thổ huyết, lúc này mới kinh hãi, kế tiếp nàng đột nhiên quay người muốn chạy trốn!
Nàng là Tam Dương, mà những người này tốc độ không nhanh bằng nàng.
Mà Lý Hạo khẽ nhíu mày, sau một khắc, ánh mắt khẽ biến, thật khó coi.
Một cổ huyết khí tràn vào thanh kiếm dài.
Huyết Đao Kiếm!
Kiếm thế dung hợp với trường kiếm, địa thế dung hợp với trường kiếm, khuyết khí nội lực dung hợp với trường kiếm.
Với kiếm năng... Hắn có thể buông tay nhiều hơn nữa.
Sự quyết đoán của người võ sư đã khiến hắn không do dự mà quyết định hạ độc thủ.
Nếu như người này trốn thoát... Lần này, hắn không biết có bao nhiêu bí mật sẽ bị lộ ra ngoài.
Xa xa, Lưu Long cũng đánh ra một quyền, chặn đường đi của đối phương.
Trường kiếm màu vàng của Vương Minh lập tức hóa thành vạn kiếm, vạn kiếm vọt về phía đối phương, phanh phanh phanh nổ tung… Gã chỉ là kiếm khách giả, chỉ có thể dùng chiêu Thiên Nữ Tát Hoa này, nhưng hiệu quả nhìn chung không tệ.
Trương Đình không nhìn thẳng!
Dù có bị thương cũng không thể ở lại.
Phía sau lưng, trọng kiếm giống như phong.
Lý Hạo đạp lên không trung một bước, giống như một con chim lao vút đi, một bước này trải dài mấy chục mét, nhanh ngoài sức tưởng tượng, thân hình nhẹ nhàng như chim bay trong gió, trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau lưng Trương Định.
Một kiếm chém ra, kiếm khí đỏ lên!
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, băng giáp vỡ tan trong tích tắc, một kiếm rơi xuống, Trương Đình vẫn đang chạy... Chạy về phía trước... trực tiếp nứt ra!
Cả người trực tiếp bị chia thành hai nửa.
Tại thời điểm này, hai người tách ra... Vẫn đang chạy.
Tiếp tục chạy mấy chục mét... Lúc này mới ngã xuống đất ngay lập tức.
Phía sau lưng, Lý Hạo ho khan một tiếng, máu tươi tuôn ra.
Lá lách... chảy rất nhiều máu!
Áo giáp biến mất, trường kiếm cũng biến mất, tất cả mọi thứ đều biến mất, sắc mặt Lý Hạo lập tức tái nhợt nhưng hắn lại nở nụ cười.
Đã không đem đối thủ đánh lên trời!
Hai vị Đấu Thiên, một vị Nhật Diệu, trong cơn điên cuồng đã giết chết một vị Tam Dương!
Lưu Long cùng Vương Minh ngay lập tức chạy tới, hai người vẫn còn kinh ngạc cùng không dám tin như cũ.
Thắng?
Trận chiến thật ra chỉ kéo dài trong thời gian ngắn, không vượt quá một phút, trong một phút này, bọn hắn đã giao thủ nhiều lần, mấy lần hiểm tử hoàn sinh, nhưng cuối cùng… Lại là Tam Dương chết!
Vương Minh lẩm bẩm nói: "Ta… Giết Tam Dương?"
Đúng vậy, gã đã xuất thủ!
Gã không chỉ xuấy thủ mà còn gây ra một lỗ máu sau lưng Trương Đình, nếu không có một kích này, có lẽ Trương Đình đã không bị hạ gục nhanh chóng như vậy.
Cho nên khi gã nói rằng mình giết Tam Dương thì Lý Hạo cùng Lưu Long đều không nói gì.
Có thể nói như vậy!
Tên này ngày thường không đứng đắn, nhưng hôm nay thật sự nằm ngoài dự đoán của Lý Hạo cùng Lưu Long.
Bọn hắn nghĩ rằng Vương Minh sẽ chọn cách trốn khi động thủ!
Bọn hắn không quan tâm... Vương Minh cũng không nên gây rắc rối hay giúp đỡ nữ nhân này, vậy là đủ rồi.
Cả hai không ngờ rằng gã sẽ chọn cách xuất thủ!
Hơn nữa, gã rất nhạy bén trong việc nắm bắt cơ hội chiến đấu, đã có lúc Lý Hạo nghi ngờ rằng gã có thể là một thiên tài chiến đấu, cho tới giờ khắc này, Vương Minh cười đến răng hàm đều lộ ra… Hắn lại cảm thấy mình đã nghĩ quá rồi.
Thiên tài chiến đấu... Tên này cũng là một kẻ ngốc thứ hai.
"Hô!"
Lưu Long cùng Lý Hạo đồng thời thở dốc một tiếng, kiệt sức!
"Siêu năng hệ Thủy… Nhanh! Còn có Nguyên Thần Binh..."
Lý Hạo hướng phía Vương Minh hô một tiếng, hắn có chút không đi được, kiếm năng nhanh chóng lan tràn, nổ tung trong thể nội của hắn, một phần năng lượng kiếm năng bị hắn truyền vào Lưu Long, bất luận cái gì đội trưởng cũng không quản tay mình, hoàn toàn bị phế bỏ.
Nếu không chặt đứt được Nguyên Thần Binh cùng thu được một chút kiếm năng, thì ý tưởng ban đầu của hắn là đem đối phương đánh lên không trung.
Nhưng lần này, không cần dùng hệ thống phòng thủ của thành, bọn hắn vẫn chém giết Trương Đình.
Kết quả của việc này là... Không có kiếm năng, Lý Hạo có lẽ đã chết, điều này khiến hắn cảm nhận được kiếm năng một lần nữa.
Lúc này, hắn nghĩ đến Nguyên Thần Binh.
Chặt đứt Nguyên Thần Binh... Bổ sung kiếm năng?
Ý tưởng này, loé qua trong nháy mắt, có lẽ sẽ rất điên rồ nếu ai biết được nó.
Ai sẽ cố tình phá vỡ Nguyên Thần Binh chứ?
Hơn nữa, những người có suy nghĩ như vậy cũng đều là những kẻ dị đoan, đều nên bị giết!
"Lão đại... Thế nào?"
Lý Hạo nhìn Lưu Long, lúc này trên khuôn mặt nghiêm nghị của Lưu Long chợt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Tam Dương… Có thể phá được!"
Cửu Đoán Kình của ta đã đánh tan phòng ngự của Tam Dương hai lần!
Tại thời điểm này, sự tự tin của hắn đã trở lại!
Lòng tin bị đả kích của Viên Thạc cùng lòng tin bị đả kích của Lý Hạo lúc này đã trở lại.
Ta, Lưu Long, cũng có thể phá vỡ phòng ngự của Tam Dương!
Hóa ra ta cũng không hề yếu đuối như ta nghĩ… Chỉ là những người ta gặp đều quá mạnh mẽ, quá điên cuồng mà thôi!
Xa xa, Vương Minh hưng phấn đã muốn thét lên, năng lượng bí ẩn rất nhiều... Còn có một số bảo vật khác, gã phát tài rồi!