Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 451 - Chương 451: Muốn Cướp Đồ Sao??

Chương 451: Muốn Cướp Đồ Sao?? Chương 451: Muốn Cướp Đồ Sao??

Khoảnh khắc vạn kiếm xuất hiện, một đạo kiếm quang bắn ra, vô số tiếng động vang lên, vạn kiếm vỡ vụn, Vương Minh hai mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, không thể tin được!

Bên cạnh hắn, Lưu Long gầm lên một tiếng rồi đánh ra một quyền!

Sóng biển về trời!

Oanh!

Trong làn sóng khổng lồ, một vị Đấu Thiên giết ra ở cự ly gần, dưới âm thanh ầm ầm thì kiếm khí bắt đầu biến mất.

Tuy nhiên ... Lưu Long cũng bị sốc.

Ông ta nhìn nắm đấm của mình… Vết máu tanh tưởi sâu thấu xương!

Cách đó mấy trăm mét, Lý Hạo đã tùy ý bắn một luồng kiếm khí thế mà gần như giết chết một vị Nhật Diệu, võ sư Đấu Thiên như ông ta đều kém một chút mới đánh tan được đạo kiếm khí này.

Trên không, Lý Hạo cũng là sững sờ.

Làm thế nào mà!

Hắn không dùng nhiều lực, hắn chỉ là... Dựa theo một số thói quen lúc trước, hay nói cách khác, theo một số thói quen phủ thân của vị Đế Tôn trước đó, tùy tiện vẫy tay mà thôi.

Tại sao có thể như thế này!

Hắn trong nháy mắt nhảy từ trên cửa xuống, nhìn hai người bọn họ, một lúc lâu sau mới mở miệng khó khăn nói: "Các ngươi…là người giả đúng không?”

"..."

Vương Minh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gã nhìn Lý Hạo như nhìn thấy Ác Ma, có chút rùng mình mà nhịn không khỏi mắng chửi: "Ngươi... Ngươi nhất định muốn giết ta! Là muốn giết người diệt khẩu sao?"

Gã gần như đã bị giết!

Lưu Long cũng nhíu mày: "Một kiếm này... Sao lại mạnh như vậy?"

Lý Hạo gãi gãi đầu, một lúc lâu sau mới nói: "Ta không biết! Ta thật sự không biết, chỉ tùy tiện vung tay..."

Vừa nói, hắn vừa tiện tay vung lên.

Vương Minh bị doạ liền sợ hãi bỏ chạy, nhưng lần này lại không có kiếm khí giống trước đó trên không.

Lý Hạo có chút sững sờ mà Lưu Long cũng nhíu mày, một lúc lâu sau mới nói: "Ngươi vừa rồi có phải cảm ngộ được một loại trạng thái gì không?"

"Cảm ngộ?"

Một lúc lâu sau, Lý Hạo dở khóc dở cười nói: "Nếu như... Nếu như thấy người giết người thì cũng xem như là cảm ngộ… Thì chắc nên như vậy!"

Hắn chỉ nhìn thấy ai đó đang giết người.

Có lẽ là nó thực sự vô cùng ghê gớm.

Hắn nghĩ đến Đế Tôn đang nghiêng người, dùng một đao giết chết kẻ địch... Lý Hạo cảm thấy có lẽ lần này mới là cái nhìn thấu thực, còn về phần cuồng sát thì Lý Hạo không nhìn ra gì, ngược lại hắn không học được gì.

Lúc này Lý Hạo mới thở hắt ra, kiếm vừa rồi có lẽ không lúc nào cũng phát ra được.

Có lẽ chính mình cần phải tiêu hóa nó!

Hơn nữa, lúc này hắn mới phát hiện một kiếm vừa rồi coi như không còn gì, nội lực trong cơ thể thật sự đã cạn kiệt... Cảm giác còn không kém hơn so với dùng thủ Huyết Đao Quyết.

Hắn cảm thấy thân thể mình đều bị móc rỗng mà vừa rồi thậm chí hắn còn không chú ý đến nó.

Thật kinh khủng!

Chẳng trách lão Vương sợ đến mức tè ra quần, có thể tưởng tượng được Lý Hạo tùy ý một kiếm móc rỗng chính mình, coi như không cố ý nhằm vào gã, không bạo phát thế nhưng phải biết, lúc trước hắn một kiếm giết Trương Đình cấp Tam Dương trung kỳ.

Hắn nhìn về phía Vương Minh đang chạy trốn, dở khóc dở cười nói: "Đừng chạy trốn, ai muốn giết ngươi! Nếu ta thật muốn giết ngươi, ngươi có thể sống đến bây giờ sao?"

Ở đằng xa, Vương Minh liếc mắt nhìn hắn một cái, chửi bới.

Tên này quá nguy hiểm!

Lúc này, Lưu Long cũng ngẩng đầu nhìn lại hai chữ trên không, nhưng là không thấy gì cả.

Có chút không nói nên lời cùng phiền muộn.

Có vẻ như chính mình không có cơ duyên này.

Lý Hạo cũng ngẩng đầu nhìn lại, nhưng lại nhanh chóng cúi đầu, được rồi, hắn rốt cuộc không thể mang đi hai chữ này, đụng vào cũng không được, sau này xem còn có cơ hội đi hay không, những thứ trước đây còn cần hấp thu cùng tiêu hóa một phen.

Dù sao, xem ra ngoài chính mình cũng không ai khác có thể động vào.

Lúc này, Lý Hạo mới có ý định để ý tới trong thành.

Trong thành vẫn vắng lặng.

Nhưng ngay sau đó, Lý Hạo nhìn thấy một đạo ánh sáng từ trong thành di chuyển tới đây.

Có vẻ như nó không phải là Tam Dương.

Nó ở cấp độ Nhật Diệu!

Không biết đó là ai, nó cách có hơi xa mà không nhìn rõ lắm.

"Ai đó đang đến!"

Lý Hạo nhắc nhở một câu, Vương Minh cùng Lưu Long vội vàng tụ tập lại, nhìn vào trong thành, nhưng trước mắt chỉ có một đại đạo mờ mịt, cũng không thấy bóng dáng ai.

Ngay khi Vương Minh cho rằng Lý Hạo đang gạt mình thì một bóng người xuất hiện.

Người Diêm La!

Diêm La tiến vào hai vị Nhật Diệu... Nhưng người này không phải là người uy hiếp Lưu Long lúc trước, mà là vị Nhật Diệu kia.

Nhìn thấy Lưu Long cùng mấy người thì người kia đều có chút ngưng trọng.

Nhưng nhanh chóng trở nên dễ dàng hơn, chỉ có ba người này!

Một vị Đấu Thiên, một vị Nhật Diệu sơ kỳ còn có một vị Phá Bách...

Tuy rằng hắn chỉ là Nhật Diệu Trung kỳ, nhưng là không cần sợ hãi cái gì.

Nếu hắn thật sự động thủ thì cũng có thể không thất bại.

Chỉ là hiện tại hắn không muốn làm.

Còn đám người Lý Hạo thì nhìn một bao trong tay hắn, là một cái bao làm từ một bộ quần áo, Vương Minh bất ngờ hỏi: "Ta có thể vào trong lấy đồ được không?"

Nghĩ đến đây, gã có chút nóng nảy!

Hèn gì không có ai bước ra, nếu có thể vào lấy đồ vật... Đó chẳng phải là phát tài sao?

Ai muốn đi ra!

Nam nhân kia khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tự mình đi xem!"

Nói xong, thấy ba người chặn cửa, bọn họ lại hét lớn: "Tránh ra!"

Hắn ta muốn đi ra ngoài!

Tuy rằng lúc này không thể đi ra khỏi di tích... Nhưng hắn ta không muốn ở trong nội thành chờ đợi, có chút nguy hiểm.

Đã có một bảo bối tốt, nếu ở lại, quá tham lam thì có thể sẽ không thể ra đi một cách suôn sẻ.

Hơn nữa, bị lộ ra ngoài quá nhiều bảo vật mà đã mang ra ngoài thì chỉ có thể giao nộp, chính mình không giữ được bao nhiêu.

Vương Minh liếc nhìn thoáng qua Lý Hạo, thấy Lý Hạo không nói chuyện, liền cười cười, tò mò nói: "Đừng nóng vội mà, chúng ta rất tò mò trong thành có tình huống như thế nào? Vì sao ngươi lại đi ra rồi? Còn có… Trong tay của ngươi cầm cái gì?"

Sắc mặt của tên Diêm La này trở nên khó coi.

Làm sao, ba người các ngươi vẫn chuẩn bị đi cướp sao?

Bình Luận (0)
Comment