Hắn ta chậm rãi đi tới, bình tĩnh nói: "Bên trong thành cũng tương tự như ngoại thành, không thể vào những phòng đóng cửa được... Nhưng ở một số phòng ở, ngay từ đầu cửa đã mở nhưng cũng không dám tiến vào, về sau thử một chút có thể tiến vào… Vì vậy, mỗi người chúng ta tìm kiếm những phòng ở có cửa mở mà lấy một số vật phẩm không đáng tiền..."
"Mở ra nhìn xem sao?"
Vương Minh nghiêm túc nói: "Nếu thật sự không đáng tiền, chúng ta liền nhường đường!"
"Ngươi muốn chết?"
Người này tức giận: "Thực sự nghĩ rằng các ngươi có thể làm gì được ta?"
Chỉ là không muốn đánh nhau vào lúc này, dù sao hắn ta đã thu hoạch được chút đồ, giết chết đám người này... Nhìn bọn hắn đều là quỷ nghèo, tại sao phải bận tâm!
Vả lại, ba chọi một, nếu thật sự lật thuyền, chết trong tay bọn hắn thì sẽ thua thiệt đến mức nào đây.
Lý Hạo mở miệng nói: "Luân Chuyển Vương cùng đám người kia đã lên tháp cao rồi sao? Tại sao đến bây giờ còn chưa đi ra cũng không có động tĩnh gì?"
Cường giả Diêm La nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ta không biết, nếu ngươi muốn biết thì cứ tự mình đi xem thì biết ngay!"
"Hỏi gì cũng không biết... Diêm La cũng không phải đồ tốt!"
Lý Hạo khịt mũi, lúc này trong lòng không tiến chủ muốn giết người... Xong rồi, bị ảnh hưởng bởi Sát Nhân Ma Vương trước đó.
Lý Hạo thuận tay dùng kiếm chém ra!
Người kia tức giận, thật can đảm!
Một Phá Bách mà thật sự dám tấn công chính mình, tìm cái chết!
Hắn ta cũng tức giận, nếu không được thì giết ba tên này trước đi... Thật sự cho rằng ta dễ trêu sao?
Hắn ta vung tay ngưng tụ một cây cự phủ, thổ năng quét qua, chính là siêu năng hệ Thổ...
Cây cự phủ vừa xuất hiện… Kiếm khí đã đến.
Thổi phù một tiếng!
Kiếm khí xuyên qua lớp phòng ngự thổ năng của hắn ta, ngay lập tức xuyên qua cổ họng của hắn ta.
Lúc này, cường giả Diêm La trong mắt lộ ra vẻ đờ đẫn.
Ta... Chết rồi?
Lý Hạo không quan tâm hắn ta nghĩ gì, tiến lên một bước lại là một kiếm khác, cứ bổ đao xuống trước rồi nói sau.
Nhưng Vương Minh cao hứng đến mức không cần Lý Hạo chào hỏi, gã bắt đầu thu thập thi thể rồi rút ra năng lượng bí ẩn.
Chân muỗi cũng là thịt!
Hơn nữa, nó còn là một vị Nhật Diệu, cũng có thể rút ra hai ba trăm phương năng lượng bí ẩn.
Chỉ tiếc là nó thuộc hệ Thổ chứ không phải hệ Kim.
Mà Lý Hạo trực tiếp mở cái bao ra.
Cái này vừa mở ra khiến mấy người phải giật mình.
Cái này là cái gì?
Một cái bao bọc lấy tảng đá?
Có thể Lý Hạo nhìn kỹ mà hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Vương Minh lúc đầu cũng không quan tâm, thật sự cho rằng đó là một tảng đá, một lúc lâu sau mới nuốt nước bọt không dám tin nói: "Cái này... Cái này... Hình như là... Giống như là… Thần Năng Thạch!"
"Cái gì?"
Lưu Long ngẩn ra, ông ta không cảm nhận được cái gì, chỉ thấy một tảng đá.
Vương Minh nuốt nước miếng nói: "Đây… Đây là bảo vật được một cường giả tìm thấy trong khu di tích của nền văn minh cổ đại, một tảng đá ẩn chứa nhiều năng lượng bí ẩn bên trong! Hơn nữa, nó có thể thuộc nhiều thuộc tính mấu chốt là năng lượng bí ẩn này rất tinh khiết, mà... Cực kỳ nhiều! Một tảng đá có thể chứa hàng trăm phương, thậm chí hàng nghìn phương năng lượng bí ẩn..."
Gã bàng hoàng: "Trước đây... Trước đây cũng từng tìm thấy nó ở một số di tích! Nhưng mà... Đôi khi, một toà di tích tích cũng chỉ có thể tìm thấy ba lượng khối, nghe nói rằng sự quật khởi của những tổ chức Hồng Nguyệt này chính là phát hiện ra một số lượng lớn Thần Năng Thạch, lúc này mới nhanh chóng lớn mạnh!"
"Hơn nữa, đây cũng là mấu chốt bổ sung nguồn lực lượng cho Nguyên Thần Binh... Thực ra... Thực ra cũng có Tuần Dạ Nhân, chẳng phải ta đã nói trước đó rằng mỗi gia tộc đều có cách đào tạo người mới cùng biện pháp tạo ra năng lượng bí ẩn sao?"
"Thần Năng Thạch chính là bảo vật tốt nhất! Thông qua Nguyên Thần Binh, một lượng lớn năng lượng thần có thể nhanh chóng bóc ra... Mà cũng có thể cường hoá Nguyên Thần Binh..."
Gã nuốt nước bọt mà nói với vẻ khó tin: "Tên này... Thực sự đã nhặt được mấy chục khối!"
Đúng vậy, có lẽ bên trong bao có khoảng mấy chục tảng đá.
Phát tài!
Phát tài thật đấy!
Chẳng trách tên này đang vội vàng muốn chạy, nếu đổi thành Vương Minh tự mình nhặt được nhiều Thần Năng Thạch như vậy, vậy còn không tranh thủ thời gian mà chạy!
Không chỉ muốn chạy mà còn muốn giấu!
Thứ này nếu được lấy ra ngoài... Một khi bị phát hiện nếu làm không tốt thì có thể khiến Tam Dương đuổi giết gã, thậm chí ở trên Tam Dương.
Phải biết rằng Thần Năng Thạch rất có giá trị!
Một hoặc hai khối coi như xong nhưng mấy chục khối cùng một lúc... Điều này là quá nhiều.
Lúc này, Lưu Long cùng Lý Hạo cũng kinh ngạc.
Chỉ thứ này, một phần năng lượng bí ẩn trị giá hàng trăm, thậm chí hàng nghìn phương?
Di tích này... Có phải dồi dào quá mức rồi không?
Đây chỉ là mở cửa một căn phòng, còn căn phòng chưa mở cửa thì sao?
Thật không thể tưởng tượng!
Những người khác có phải hay không cũng tìm thấy nhiều Thần Năng Thạch như vậy sao?
Lúc này Lý Hạo cũng nhìn xung quanh, hắn cảm thấy dị thường vì có ánh mắt tinh tường, hắn nhìn ra những tảng đá này ẩn chứa rất nhiều năng lượng, chỉ là không ngờ lại có nhiều như vậy!
Tại thời điểm này, ngay cả hắn cũng cảm thấy chính mình phát tài.
Hắn nhanh chóng đếm những tảng đá lớn nhỏ một chút, tổng cộng là 32 viên!
Theo phán đoán của Lý Hạo cùng Vương Minh, có thể có hơn vạn năng lượng bí ẩn, thậm chí nhiều hơn nữa...
Không thể tin được!
Một khắc tiếp theo, Vương Minh hít vào một hơi: "Cái này... Mang đi ra ngoài không tốt lắm! Tảng đá cũng không nhỏ, chúng ta lại không vào thành nên đột nhiên mang theo một cái bao... Nếu có người nhìn thấy..."
Phát tài là phát tài, nhưng bên trong có rất nhiều Tam Dương.
Lúc này, cả ba người đều buồn sầu.
Có nhẫn trữ năng không?
Có hệ Không Gian không?
Nếu bọn hắn giống như tên này vừa rồi mang theo một cái bao, đến kẻ ngu cũng biết có bảo bối!
Lưu Long cắn răng một cái: "Nếu không được... Ta trước nuốt vào trong bụng! Võ sư có dạ dày tốt, ngũ tạng mạnh, không được… Ra ngoài ta sẽ lôi ra ngoài!"
"..."
Lý Hạo cùng Vương Minh đồng thời ghét bỏ!
Ngươi có buồn nôn không?
Nhưng cẩn thận suy nghĩ kỹ về nó... Có lẽ đây là cách tốt nhất.
Hơn vạn phương năng lượng bí ẩn!
Nếu đổi sang Tam Dương hoặc thậm chí Húc Quang, đều không ngại tùy tiện giải quyết mấy người bọn hắn, phải không?
Còn về phần hấp thụ tại chỗ, đừng đùa.
Ba người bọn hắn gần như bão hòa, làm thế nào để hấp thu nó?
Hơn nữa, có hút cũng hút không hết!
Ngay khi mấy người đang suy nghĩ xem nên xử lý với những bảo vật này như thế nào thì ở giữa thành cổ vốn đã yên tĩnh bỗng phát ra một luồng sáng vàng!
Lúc này, mấy người Lý Hạo đồng thời kinh ngạc.
Nhìn qua bên kia!
Với sự trợ giúp của nguồn sáng mờ ảo từ tòa tháp trung tâm, bọn hắn đã thấy... Thấy được một nắm đấm!
Một quyền!
Chỉ cần một quyền, một thân ảnh xẹt qua không trung, trực tiếp bị đánh cho chia năm xẻ bảy rồi biến mất trong tích tắc.
Mà thân ảnh kia bay ra… Có hơi quen thuộc!
Mặc dù cách xa nhau, nhưng đám người đều có nhãn lực tốt, hơn nữa còn ở trên không, nắm đấm kia dường như tỏa ra ánh sáng, từ góc độ này vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được thứ gì đó.
Lý Hạo há to miệng, Lưu Long cùng Vương Minh càng thêm kinh ngạc.
Đó... Có vẻ là Định Trần!
Đúng vậy, cường giả Phi Thiên Tam Dương trung kỳ cũng mang theo Nguyên Thần Binh!
Kết quả là một quyền đánh đã bị phát nổ!
Không chỉ như vậy, vào lúc này, Lý Hạo nhìn thấy một thanh tế kiếm bay ra, mơ hồ giống như là một con mãnh thú, hắn không dễ dàng phán đoán đó là cái gì, cùng Ảnh Xà trước kia giống nhau.
Mà Ảnh Xà kia đã bị hắn chém chết trước đó.
Vào lúc này, hư ảnh hung thú khổng lồ dường như rùng mình run rẩy.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một nắm đấm hoàng kim ném ra chỉ bằng một quyền!
Ầm!
Với một tiếng động lớn, ngay cả cự thú với một thanh kiếm thì dưới một quyền này cũng đã biến thành bột mịn!
Nguyên Thần Binh cấp Hoàng... Đã bị đánh tan thành bột mịn trong tích tắc!