"Lý Hạo cùng vị kia nói chuyện rất vui vẻ!"
Hách Liên Xuyên liếc nhìn Hồ Định Phương cười nói: "Ngươi cho rằng hai người họ ai đang lừa ai?"
"Ừm?"
Hồ Định Phương nhìn hắn đầy nghi ngờ.
Hách Liên Xuyên cười to nói: "Nhìn ta làm gì, Hồng Nhất Đường người này rất khôn khéo, hắn sẽ không có nói chuyện với Lý Hạo mà không có lý do, Lý Hạo cũng không có tâm tư kia, bọn họ có thể nói chuyện sôi nổi, nhất định đều có ý tưởng của riêng họ."
Hồ Định Phương không có hứng thú với chuyện này, cau mày nhìn về phía nội thành phía xa: "Ngươi nghĩ xem... Chúng ta có thể vào nội thành được không?"
"Không thể!"
Hách Liên Xuyên trực tiếp lắc đầu: "Không có hy vọng, đừng nghĩ tới! Hơn nữa, cho dù là cường giả Trung Bộ cũng tới... Có lẽ có thể đi vào, nhưng nếu muốn đoạt con dấu rùa đen kia thì ta không có suy nghĩ về nó, chiến sĩ hoàng kim này bây giờ mạnh khủng khiếp, ngươi có nghĩ về thời điểm mà vị bạch ngân kia hồi phục trước đây, nó mạnh đến mức nào không?"
"Di tích này hiện tại không phải là thứ có thể thăm dò, bằng không, cho dù có ba năm vị Húc Quang tới cũng là đưa sinh mạng làm đồ ăn mà đây chỉ là một trong những chỗ nguy hiểm, toàn bộ nội thành, chúng ta mới thăm dò được bao nhiêu chứ?"
Khi hắn đang nói chuyện, một tiếng kêu đau phát ra cách đó không xa.
Lý Hạo đột nhiên chảy máu nội tạng, phun ra một ngụm máu.
Hai người Hồ Định Phương nhanh chóng biến mất rồi lại xuất hiện trở lại, bọn họ đã bao vây Hồng Nhất Đường, cả hai cau mày, có chuyện gì vậy?
Mà Hồng Nhất Đường cũng có phần vô tội.
Ta… không có làm bất cứ điều gì!
"Không sao... Chỉ là chảy máu lá lách thôi..."
Lý Hạo cười: "Chuyện không liên quan đến Hồng sư thúc, là do bản thân ta bị nội thương quá nặng chưa thể chữa lành..."
Hách Liên Xuyên không khỏi nói: "Ngươi... Ngươi đã hấp thu ba viên Huyết Thần Tử cấp Nhật Diệu, còn chưa lành... Thương thế của ngươi đến cùng nặng bao nhiêu?"
Hắn muốn phàn nàn!
Nhưng vết thương của Lý Hạo dường như vẫn chưa lành hẳn, nhìn đi, nội phủ lại chảy máu rồi!
Lý Hạo cũng rất bất đắc dĩ: "Thực lực của Khổng Phi quá mạnh, cho nên trong thể nội của ta đã để lại ám kình..."
"Không phải trước đó ngươi nói không phải do người Phi Thiên làm sao?"
Lý Hạo cười khổ: "Hách Bộ, lúc trước bọn hắn có hai vị Tam Dương, cho dù là bọn hắn, ta cũng không thể nói, bằng không thì bọn hắn hông phải đã gây phiền phức cho Tuần Dạ Nhân của ta sao? Ta bị thương cũng không thành vấn đề, nhưng làm sao có thể để Tuần Dạ Nhân khiêu khích cường địch vì ta chứ? Bây giờ bọn hắn đã chết rồi, ta mới dám nói, lúc đó nhất định là Khổng Phi làm… Được rồi, người đều đã chết, lại nói lời này làm gì.”
Hồ Định Phương cũng phải đau đầu nói: "Vậy ta đi tìm Tử Nguyệt xin thêm một ít Huyết Thần Tử!"
Thương thế này thế mà thực sự bộc phát!
Cùng Lý Hạo đi vào một chuyến, không có ích lợi gì, lại là bị thương, cái này không tốt.
Vốn dĩ còn tưởng rằng Lý Hạo tự mình đi vào giúp hắn, làm sao cũng có thể thu hoạch được một chút, nhưng hóa ra lại tốt rồi kết quả thì ngược lại, không có gì cả!
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Hách Liên Xuyên, lấy ra một viên Thần Năng Thạch thuộc tính Mộc đi!"
"Cái gì?"
Hồ Định Phương lạnh lùng nói: "Sao, ta cũng được phân chia 20 viên, chẳng lẽ muốn một viên đều không được sao? Hấp thu Thần Năng Thạch, hiệu quả vô cùng tốt, tuy rằng rất lãng phí, nhưng hắn chưa từng khôi phục thương thế, nếu cứ tiếp tục như thế thì làm sao có thể tấn cấp Đấu Thiên? Mất quá nhiều thời gian, ngươi có chịu trách nhiệm không? Một viên Mộc Năng Thạch sẽ có thể chữa lành cho hắn cùng tăng cường thể chất của hắn... Nó chỉ là một viên, chẳng lẽ ta không muốn nó?"
Hách Liên Xuyên bất đắc dĩ nói: "Không phải... Ý của ta là, sau khi trở về ta có thể tìm một Trị Liệu sư cho hắn, hoặc là cung cấp cho hắn một ít mộc năng, bây giờ dùng Thần Năng Thạch thì quá lãng phí..."
"Vậy thì lãng phí!"
Hồ Định Phương nhấn mạnh!
Lý Hạo ho ra máu, vội vàng nói: "Đừng... Không cần lãng phí..."
"Hách Liên Xuyên!"
Hồ Định Phương tức giận: "Lần này ta đã thu hoạch đủ 50 viên Thần Năng Thạch, lấy ra một viên thì thế nào?"
Hách Liên Xuyên trợn mắt.
Mẹ nó!
Ngươi cái tên này...
Được rồi, hắn không còn gì để nói, một lát sau trên tay hắn xuất hiện một viên Mộc Năng Thạch, viên đá kia có màu xanh lục nhìn có chút rực rỡ.
Hắn miễn cưỡng nói: "Mộc Năng Thạch thực sự rất hiếm, trong số 50 viên đá thì chỉ có một ít là mộc năng. Thứ này... thực sự rất quý. Ngươi có thể bán một viên nho nhỏ này ở Trung Bộ, có lẽ ngươi có thể bán được mấy ngàn phương năng lượng bí ẩn! "
Rốt cuộc, hắn đưa cho Lý Hạo: "Dựa theo Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, ngươi có thể hấp thu nó, không chỉ có thể chữa lành vết thương mà còn có thể cường hóa nội tạng, cường hoá thân thể, thậm chí là nội kình... Có thể nói Thần Năng Thạch chính là một vị thuốc toàn năng, quý hơn bất kỳ Huyết Thần Tử nào... Nhưng hiếm quá mà địa phương lại dùng nhiều!"
"Cái này... Có thích hợp không?"
Lý Hạo có vẻ hơi ngượng ngùng, Hách Liên Xuyên trợn tròn mắt nhìn, hắn ta luôn cảm thấy tên này đang giả vờ, như chính là dùng Thần Năng Thạch để lừa gạt ta.
Tuy nhiên,thổ huyết này lại không giống giả.
Thật là đau đầu!
"Thích hợp, cho ngươi đây!"
Hách Liên Xuyên thản nhiên nói: "Đừng lo lắng, không trừ 5000 phương của ngươi! Ngươi cần phải cho Hồ Định Phương một ít mặt mũi... Đương nhiên, ngươi không cần cho hắn mặt mũi, một viên Thần Năng Thạch không thể đổi được Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật…"
Hồ Định Phương khẽ cau mày, liếc nhìn hắn một cái rồi bỏ đi mà không nói gì.
Hắn có chút kiêng kỵ về vấn đề này cũng không quá nguyện ý cùng người khác đề cập đến nó.
Võ lâm truyền thừa đã bị bại lộ… 20 năm trước đã bị hắn đánh nát đầu rồi.
Hơn nữa, chuyện ấy còn lan rộng, đối với danh tiếng của lão bà hắn thật sự rất xấu, Viên Thạc không so đo đến việc phương pháp cốt lõi của Ngũ Cầm bị tiết lộ ra ngoài nhưng lão bối võ sư đều nổi giận.
Lý Hạo cũng không nói gì thêm, cầm lấy một khối Mộc Năng Thạch bắt đầu thử hấp thu.
Ngay sau khi Ngũ Cầm Thổ bí thuật vừa được phát ra, một năng lượng đặc biệt nhanh chóng tràn vào thể nội.
Lúc này... Lý Hạo hơi có chút kỳ quái.
Nó tương tự như kiếm năng!
Tất nhiên, nó vẫn kém hơn một chút, cảm giác không thể ôn hoà bằng kiếm mà cũng không hiệu quả bằng kiếm, cho nên nó vẫn không tốt bằng kiếm nhưng nó mạnh hơn nhiều so với năng lượng bí ẩn.
Một cỗ năng lượng thuộc tính Mộc ôn hoà tràn vào trong thể nội.
Tu bổ lá lách đã gần như bị phá... Không thể nào, Lý Hạo chỉ muốn chuyển đổi thành một kiếm, lại khiến ngọn núi bạo loạn mà suýt chút nữa thì lá lách của hắn đã vỡ nát.
Giờ phút này, Lý Hạo cũng cảm thấy được cỗ năng lượng này quả thực rất hữu dụng.
Đặc biệt là gan, vào lúc này được luyện hoá bởi nguyên tố Mộc.
Nhưng Lý Hạo vẫn còn có chút tiếc nuối... Không bằng kiếm năng!
Mà kiếm năng có thể được tháo rời tốt hơn!
Tuy nhiên, những gì kiếm năng tước đoạt thường là năng lượng bí ẩn, nó có thể tước đoạt Mộc Năng Thạch sao?
Nếu vậy, nó có thể thuần túy hơn một chút không?
"Còn nữa, thứ này... Có thể bổ sung kiếm năng sao?"
Lý Hạo trong lòng thầm nghĩ, nhưng hắn không có cơ hội thử, nếu có thể thì Thần Năng Thạch này chính là bảo vật thật!
Lục phủ ngũ tạng đều đang cường hoá.
Thân thể đều đã dần dần cường hoá, nhưng không thấy rõ ràng.
Hách Liên Xuyên nhìn xem, hơi nhíu mày nhìn viên Mộc Năng Thạch trước mặt dần dần mờ đi, đành phải nhắc nhở: “Không cần hấp thu hết, chỉ cần màu sắc không phai đi toàn bộ, thứ này còn có thể khôi phục lại! Đây mới là điều căn bản của bảo vật!"
Lý Hạo kinh ngạc, nó còn có thể khôi phục sao?
"Có nhanh không?"
"Không nhanh, nhưng ba năm năm sau cũng có thể khôi phục không ít, như vậy Thần Năng Thạch mới là chí bảo... 50 viên, có thể hình thành một quặng mỏ nho nhỏ..."
Lý Hạo cứng họng!
Chỉ 50 viên đá nhỏ này mà vẫn còn là khoáng mạch, nói đùa thôi!
Cùng nhau cũng không to bằng quả bóng da.