Hách Liên Xuyên nói xong, đột nhiên nói: "Tiểu tử, tốc độ hấp thu của ngươi nhanh như vậy, ta cảm giác được ngươi đã hấp thu trên trăm phương rồi, tại sao không có biến hoá gì? Dưới tình huống bình thường thì dù sao cũng phải có chút thay đổi phải không, hay là ngươi có vấn đề gì không?"
"Cái gì?"
Lý Hạo vẻ mặt mờ mịt nói.
Hách Liên Xuyên trầm mặc, lại truyền giọng nói: "Theo lý thuyết thì một vị Phá Bách cũng không thể hấp thu nhanh như vậy, cũng không hấp thu nhiều như vậy, là ngươi bí mật tấn cấp Đấu Thiên phải không?"
Lý Hạo lại lên tiếng, kinh ngạc nói: "Hách Bộ, ngươi đang nói cái gì?"
"..."
Hách Liên Xuyên không nói gì cả.
Xa xa, Hồ Định Phương cau mày liếc nhìn Hách Liên Xuyên, nói: "Ngươi đang nói linh tinh cái gì?"
Hắn cảm thấy dường như Hách Liên Xuyên đang nói xấu mình!
Chắc chắn!
Bằng không, Lý Hạo nhìn chính mình mấy lần làm gì?
Hách Liên Xuyên cứng họng đến muốn thổ huyết, mẹ nó ta mới không nói gì về ngươi.
Được rồi, tên tiểu tử này, bội bạc cái gì cũng không nói mà chỉ liếc nhìn Hồ Định Phương, tên này đang muốn gây chuyện.
Mà Lý Hạo không bận tâm về điều đó nữa.
Hỏi nhiều quá làm gì!
Trì hoãn việc hấp thu mộc năng của chính mình.
Lúc này trong lòng hắn vụng trộm vui vẻ, Mộc Năng Thạch coi như không tệ, mộc năng đã được bổ sung, trước đây mộc năng lượng của hắn ít nhất, hỏa năng cùng thủy năng đều đã hấp thu 600 phương mà mộc năng chỉ có 300 phương.
Đúng lúc này, mộc năng nhanh chóng bổ sung gần trăm phương.
Đồ tốt!
Lý Hạo nhớ rằng dường như chính mình cũng không có nhiều mộc năng trong những Thần Năng Thạch mà hắn thu thập được.
Không công kiếm được một cái chẳng có gì là tệ cả!
Tất nhiên, đó chỉ là những thu hoạch ngoài mong đợi, còn những thu hoạch thực sự như lời nói của Hồng Nhất Đường, điều này khiến Lý Hạo có chút cảm khái, coi như hắn đã có thêm một bút để hoàn thiện võ đạo của mình.
Đường võ đạo, khi lên đến Phá Bách đỉnh phong thực sự rất lộn xộn.
Sau khi vào Đấu Thiên, tất cả mọi người đều rất mê mang.
Viên Thạc hiện đang hoàn thiện, nhưng con đường của Viên Thạc có lẽ không phù hợp với bất kỳ ai, thực ra Lý Hạo cũng đang bắt đầu suy nghĩ về cái này, đương nhiên hắn còn quá trẻ mà quá ít kiến thức nên chỉ có thể thu hoạch linh cảm từ người khác một chút thôi.
Bây giờ, về phương diện kiếm đạo, lại cảm thấy có một chút thu hoạch.
Trước đây hắn cũng rất bối rối, kiếm phá ta, kiếm vô cực, kiếm phá trời...
Nhìn thấy rất nhiều cường giả ở thời kỳ văn minh cổ đại khiến hắn có chút không biết mình nên chọn cái gì.
Hôm nay Lý Hạo có chút hiểu rõ.
Bao nhiêu thì cũng không bao giờ rời khỏi bản chất biến hoá!
Cốt lõi vẫn là kiếm ý cùng thế, còn kiếm ý thì hiện ra như thế nào là tùy thuộc vào cảnh, nhìn chiến trận cùng độ linh hoạt.
Lý Hạo coi như tiếp thu những thứ này.
Những người khác không cảm nhận được nhiều, nhưng Hồng Nhất Đường lại nhìn thêm vài lần... Trên thân tên này có một cỗ kiếm ý không giống bình thường!
Không chỉ có hắn mà Lưu Long cùng Hồ Định Phương cũng liếc nhìn Lý Hạo ở đằng xa.
Không đề cập đến Lưu Long, Hồ Định Phương thực sự có một chút nghi ngờ.
Thế?
Hắn không hiểu Lý Hạo nhưng hắn biết một chút gì đó về Ngũ Cầm Thế, Lý Hạo làm đệ tử quan môn của Viên Thạc lại không đi Ngũ Cầm Thế mà lại đi kiếm thế… Thực sự là… Không biết nên nói như thế nào.
...
Còn Lý Hạo, dù ai đi xem như thế nào đi nữa cũng mặc kệ.
Nếu không thuận theo Ngũ Cầm Thế thì cũng không coi thường, nhưng đường đi của lão sư chưa chắc đã là đường của mình... Mà thực ra cũng không phải tùy hứng, hắn cũng không muốn tự dối mình.
Vì một kiếm kia của tổ tông, hắn có chút chướng mắt Ngũ Cầm Thế!
Cho nên người khác có thể không hiểu nhưng lão sư chắc cũng biết tâm tư của hắn.
Đây thực sự cũng là lời thuyết phục của chính Viên Thạc để khiến Lý Hạo nhận ra một kiếm đó.
Bản thân Viên Thạc cũng biết rằng Ngũ Cầm Thế hiện tại của mình chắc chắn không bằng một kiếm đó... Một kiếm đáng sợ đến doạ người!
Bởi vậy, lúc này mới có Lý Hạo làm đệ tử quan môn, nhưng là hắn cũng không cảm ngộ Ngũ Cầm Thế.
...
Thời gian lại trôi qua một chút.
Lý Hạo đã hấp thu rất nhiều mộc năng, thậm chí đạt tới Mộc, Thủy, Hỏa cân bằng, đều khoảng 600 phương mà Thần Năng Thạch cũng mờ đi rất nhiều.
Bây giờ hai năng lượng Thổ, Kim của hắn đều yếu nhất.
Chỉ có hơn 400 phương nhưng ba loại còn lại đã bắt kịp.
Trong lá lách là núi bị đè nén, Lý Hạo tiêu hao nhiều như vậy nhưng không chỉ là luyện hoá ngũ tạng mà còn muốn chuyển địa thế thành Địa Kiếm Thế.
Trong lá lách, ngọn núi lớn kia theo thời gian cũng nhỏ dần lại.
Lúc này, nó cũng chỉ lớn hơn một chút so với cây trụ.
Lý Hạo cảm thấy có hi vọng hoàn thành nén xong mới đi ra ngoài.
Sau khi thành công thì sẽ có một số thay đổi khác nhau trên địa thế của chính mình để khiến bản thân trở nên cường đại hơn!
Một giờ, hai giờ...
Khi viên Mộc Năng Thạch trong tay Lý Hạo đã đen... Hách Liên Xuyên đành phải lên tiếng đánh gãy việc tu luyện: "Ngũ tạng của ngươi còn chữa thành công sao?"
Hắn nhìn viên Mộc Năng Thạch mà cảm thấy xót xa: "Viên Mộc Năng Thạch này... Đã bị ngươi rút sạch rồi!"
Ở phía xa, Hồ Định Phương kinh ngạc: "Cái này... Giả sao? Hoặc là, trước kia gần như tiêu hao hết rồi, bằng không, Lý Hạo làm sao có thể hấp thu, cũng sẽ không tiêu hao năng lượng, lại đừng nói tới hắn, chính là ngươi cùng ta cũng không nhanh như vậy sẽ sớm hấp thu xong một khối Thần Năng Thạch?"
Hách Liên Xuyên cứng họng, đành phải nói: "Có lẽ là đã bị tiêu hao... Có lẽ đã lâu quá nên hao tổn không ít năng lượng."
Hắn cũng bối rối!
Viên Mộc Năng Thạch này không lớn, làm sao có thể nói nó có 500 phương năng lượng bí ẩn?
Kết quả... Không hơn không kém, hết sạch rồi!
Lý Hạo chính là một con trâu thì cũng không thể hấp thu hết 500 phương năng lượng bí ẩn!
Lý Hạo lúc này mới mở mắt ra, nhìn thoáng qua Mộc Năng Thạch trong tay, có chút xấu hổ nói: "Đều là hấp thu xong sao? Ta nói tại sao vô dụng… Hách Bộ, trả lại cái này cho ngươi, ngươi giữ lại tiếp tục dùng… Ngũ tạng bị thương rất nhiều, tuy rằng không có khỏi hẳn... "
"Khụ khụ khụ!"
Hách Liên Xuyên suýt thì thổ huyết, còn không có khỏi hẳn?
Lý Hạo thở dài tiếc nuối, hắn vẫn còn chưa hoàn toàn nén thành công, suýt chút nữa sợ động tĩnh quá nhiều nên không dám tiếp tục nén.
Tuy nhiên, nó sẽ sắp hoàn thành.
Hắn rất mong đợi cục diện địa thế sẽ biến thành Địa Kiếm Thế, sẽ có biến hoá như thế nào?
Hách Liên Xuyên không khỏi than thở, đành phải cất Mộc Năng Thạch đi: "Đi thôi, đi ra khỏi thành, đến cửa di tích chờ lấy, chắc là cũng nên sớm đi!"
Ở di tích cánh cửa sắp mở.
Nếu không ra ngoài hôm nay thì chỉ có thể ra ngoài vào tháng sau, điều quan trọng là mọi người chưa hẳn còn sống sót để đi ra ngoài vào tháng sau.
Lý Hạo cũng không có phản đối, cùng một nhóm mấy người bước nhanh đi ra ngoài.
...
Cùng lúc đó.
Nội thành.
Đại ô quy lơ lửng trên không trung dường như đã mở mắt.
Ánh mắt đổ về hướng đám người Lý Hạo đã rời đi.
Truyền nhân của một trong tám gia tộc… Kiếm ý... Truyền nhân của Lý gia sao?
Quá yếu...
Yếu đuối đến không thể tin được đây sẽ là một trong bát đại gia năm đó!
Liệu Trường Sinh Kiếm Môn của Lý gia có còn tồn tại?
Vô số ý nghĩ từ từ hiện lên rồi nhanh chóng tan vỡ.
Tầm nhìn lại lần nữa rơi xuống phía dưới, mà ở đó, một đầu hắc cẩu lờ mờ xuất hiện...
Đại ô quy im lặng quan sát, hậu duệ của Trấn Yêu Sứ Nhân tộc, hiện tại bọn họ bình thường như vậy sao?
Trong trí nhớ mơ hồ hiện ra một cảnh tượng... Lại rất nhanh tan biến, quá lâu để nghĩ đến, một khi khôi phục... Đã kết thúc, một lúc sau thì ánh mắt biến mất.
Dù là truyền thừa của tám nhà hay là hậu duệ của Trấn Yêu Sứ, hay là hậu duệ của Trấn Hải Sứ... Thì tất cả đều là những mảnh ký ức vụn vỡ!
Giờ phút này, thành cổ một lần nữa rơi vào tĩnh lặng chết chóc, ánh sáng mờ ảo dần.