Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 466 - Chương 466: Tổn Thất Nặng Nề

Chương 466: Tổn Thất Nặng Nề Chương 466: Tổn Thất Nặng Nề

Vào thời khắc này, một tiếng ầm vang!

Vách núi trước mặt bắt đầu rung động.

Trong chớp mắt, mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh phía ngoài, mà trước khi tiến vào lại không cách nào thấy rõ bên trong. Điều này cùng loại với kính một chiều, có thể thấy rõ tình huống bên ngoài.

Ngoài vách núi cũng không có nguy cơ gì, cũng không thấy được người nào, chỉ thấy Hầu Tiêu Trần!

Đúng vậy, Hầu Tiêu Trần thế mà ở cửa ra vào!

Lần này, ngược lại là Tử Nguyệt và Luân Chuyển Vương gấp gáp.

Người của ba tổ chức lớn đâu?

Sao Hầu Tiêu Trần lại ở bên ngoài chờ?

Hai người vô cùng lo lắng, mấy Nhật Diệu càng là hơi bối rối. Hầu Tiêu Trần... Lão đại của Tuần Dạ Nhân ở Ngân Nguyệt. Cho dù mấy năm nay Hầu Tiêu Trần không có chiến tích gì, nhưng mọi người vẫn sợ hắn!

Trong lúc bọn họ lo lắng thì vách núi rung động, sóng nước dập dờn.

Điều này đại biểu cho việc có thể rời đi!

Luân Chuyển Vương và Tử Nguyệt không dám tùy tiện ra ngoài. Đám người Hách Liên Xuyên thì không có cố kỵ, từng người cười ha hả đi ra ngoài.

Lý Hạo cũng cấp tốc đi theo.

Lần này bọn Tử Nguyệt chỉ có thể kiên trì đi ra ngoài. Nếu lại không ra ngoài, nơi này đóng lại thì đó mới là thật sự sẽ chết.

...

"Đi ra!"

Cũng may, trong nháy mắt khi bước ra, bọn Tử Nguyệt nghe được âm thanh quen thuộc.

Nháy mắt họ đã nhẹ nhàng thở ra!

Áp lực khi đối mặt với Hầu Tiêu Trần rất lớn.

Thẳng đến khi nghe được âm thanh, Tử Nguyệt mới an tâm.

Nàng ta biết ai đã đến!

Hồng Nguyệt có Hồng Chanh Hoàng Lục Thanh Lam Tử, bảy lãnh tụ mang Nguyệt. Tử Nguyệt này là đời thứ ba, nhưng nàng cũng một trong các lãnh tụ... Mặc dù thực lực không phải Húc Quang nhưng địa vị vẫn rất cao, điều này bắt nguồn từ thân phận Tử Nguyệt.

Có thể kế thừa thân phận Tử Nguyệt này, tự nhiên cũng có nguyên nhân.

Đương nhiên, giờ Tử Nguyệt không hứng thú hồi ức những việc này.

Ngoài Thất Nguyệt, Hồng Nguyệt còn có một số cường giả có độ nổi tiếng rất cao, tỉ như người bây giờ phát ra âm thanh này, Hồng Phát Nhân Đồ. Đây là một cường giả Hồng Nguyệt ở bên ngoài có danh khí rất lớn, giết người vô số, ở địa khu Trung Bộ cũng cường giả nổi tiếng.

Trong nội bộ Hồng Nguyệt, thân phận địa vị của người này cũng gần bằng với Thất Nguyệt, cùng một vài cường giả khác hợp thành giai tầng thứ hai của Hồng Nguyệt, Trưởng Lão Hội.

Hồng Phát tới, đó là cấp Húc Quang!

Tử Nguyệt lập tức an tâm!

Luân Chuyển Vương cũng có vẻ mặt lạnh nhạt, gã cũng nghe được âm thanh. Bình Đẳng Vương đến rồi!

Điện chủ thứ chín trong Thập Điện Diêm La, Bình Đẳng Vương!

Bình Đẳng Vương coi như phong quang nhiều hơn Luân Chuyển Vương xếp hạng cuối cùng. Trừ việc bản thân Bình Đẳng Vương là Húc Quang ra, thì gã còn chấp chưởng 16 Tiểu Địa Ngục, dưới trướng có 16 cường giả theo gã chinh chiến tứ phương, mà 16 người này đều là Tam Dương!

Đương nhiên Bình Đẳng Vương bình thường không sống ở Ngân Nguyệt, khu vực hoạt động của gã ở Nam Bộ, không nghĩ tới lần này lại tới vì điều này.

Mặc dù xếp hạng thứ 9, nhưng thực lực của gã lại cao hơn Luân Chuyển Vương rất nhiều.

Phía Ngân Nguyệt, mặc kệ là Tử Nguyệt hay Luân Chuyển Vương thì cũng đều là một trong những lãnh tụ trong tổ chức của riêng mình, nhưng bàn về thực lực thì đều là kém nhất. Nếu thật sự muốn nghiêm ngặt truy cứu... Thì việc này có quan hệ không nhỏ với Hầu Tiêu Trần và Viên Thạc.

Hai người này tính được... Luân Chuyển Vương hình như cũng đời thứ ba!

Đời thứ nhất chết rồi... Còn do Viên Thạc giết hay Hầu Tiêu Trần giết thì không ai rõ.

Đời thứ hai... Vẫn chết!

Dù sao năm đó cũng không phải một hai Thiên Quyến Thần Sư bị giết. Những người như Viên Thạc giết người cũng sẽ không thừa nhận.

Duy chỉ có có một thứ có thể xác định, Tử Nguyệt đời thứ hai là bị Hầu Tiêu Trần giết, còn giết ngay trước mặt Ánh Hồng Nguyệt, việc này mọi người đều biết. Hai đời Luân Chuyển Vương của Diêm La chết lại là mê án.

Trên thực tế cũng không tính là mê án, người bị giết phía Ngân Nguyệt không phải do Hầu Tiêu Trần giết thì chính là Viên Thạc. Bất kể có phải hay không, tìm hai người này chắc chắn đúng!

Hai người đang suy nghĩ những thứ này.

Trước mặt, Hầu Tiêu Trần lộ ra tươi cười: "Luân Chuyển, Tử Nguyệt, ra hết đi!"

Hầu Tiêu Trần tươi cười khá hiền lành, nhìn thoáng qua hai người, khẽ gật đầu, lại nhìn thoáng qua mấy người Hồ Định Phương, cũng cười gật đầu: "Không tệ!"

Sống sót không ít.

Về phần không có Trương Đình... Mất rồi thì thôi.

Hắn lại nhìn thoáng qua Lý Hạo, lại nhìn Lưu Long... Lần nữa lộ ra tươi cười: "Cũng không tệ! Đi ra được chính là chuyện tốt."

Giờ phút này, bọn Tử Nguyệt cấp tốc bay lên không, bay thẳng đến bên ngoài.

Ở đây vẫn có áp lực.

Bình Đẳng Vương và Hồng Phát đều chờ ở bên ngoài.

Nơi xa, một người mặc áo choàng, âm thanh hơi âm lãnh: "Định Trần không có đi ra?"

Hầu Tiêu Trần quay đầu, nhìn đối phương một chút rồi nhìn về phía Hách Liên Xuyên, cười nói: "Đây là Bán Sơn, quen không?"

Hách Liên Xuyên hơi kinh ngạc: "Bán Sơn... Không phải vẫn luôn biến mất hả?"

"Bớt nói nhảm!"

Hầu Tiêu Trần cắt ngang hắn: "Hắn đang hỏi ngươi đó, Định Trần đâu?"

Nói xong hắn lại bổ sung: "Bán Sơn tấn cấp Húc Quang, nếu không ngươi cho rằng sao lần này hắn không đến? Người ta là đại lão cấp Húc Quang, khách khí chút đi. Thành thật trả lời, Định Trần đâu?"

Hách Liên Xuyên im lặng, nói đàng hoàng: "Định Trần và Khổng Thất đều chết trong nội thành. Các ngươi có thể biết tình huống đại khái, nội thành có một chiến sĩ hoàng kim dùng một quyền đấm chết Định Trần, còn đánh nát Nguyên Thần Binh của hắn... Sau đó lúc chúng ta cùng chạy trốn, Khổng Thất hơi ngốc, nhất định phải bay lên không... Kết quả bị hệ thống phòng ngự ở nội thành bắn chết!"

Nói xong, hắn ngay lập tức nhìn người áo choàng nói: "Bán Sơn, đừng nói ta bịa đặt, ngươi hỏi bọn Tử Nguyệt, Hồng Nguyệt và Diêm La đi. Họ cũng không phải cùng một bọn với ta, việc này tất cả mọi người nhìn thấy... Ngươi cũng đừng oan uổng ta gạt bọn họ..."

Người mặc áo choàng kia nhìn về phía bọn Tử Nguyệt.

Tử Nguyệt khẽ nhíu mày, thản nhiên nói: "Điều hắn nói là sự thật! Không chỉ là Định Trần, ta ở trong đó cũng bị thương không nhẹ. Nguyên Thần Binh vốn ngăn không được những quái vật kia!"

"Vậy... Những người khác đâu?"

Bán Sơn u lãnh nói: "Đều đã chết?"

Chết hai Tam Dương, vận may quá kém nhưng có thể hiểu được.

Nhưng mà đám Nhật Diệu còn lại đâu?

Tử Nguyệt bình tĩnh nói: "Không có Tam Dương bảo vệ... Đừng nhìn ta, chúng ta cũng sẽ không thay ngươi bảo vệ người. Nội thành nguy hiểm không gì sánh được, sau khi Tam Dương chết, những người kia đã bị chiến sĩ hoàng kim quét sạch toàn bộ. Không ai sẽ giúp ngươi bảo vệ người Phi Thiên... Cho nên đừng nhắc đến thấy chết không cứu... Không có đạo lý cứu bọn họ!"

Lời này tuy máu lạnh, nhưng hợp tình hợp lý.

Chúng ta thấy được bọn họ bị giết... Nhưng ai sẽ cứu kẻ không quen biết, không phải cùng một tổ chức đây?

Dưới áo choàng, Bán Sơn im lặng.

Hai Tam Dương dẫn đội, nhiều Nhật Diệu, còn có Nguyên Thần Binh... Kết quả, toàn quân bị diệt!

Không, có 6 người đi ra.

Thế nhưng... lực lượng hạch tâm đã bị giết toàn bộ!

Giờ khắc này, sắc mặt dưới áo choàng của lãnh tụ Phi Thiên ở Ngân Nguyệt cũng không dễ nhìn.

Tổn thất nặng nề!

Bình Luận (0)
Comment