"Cho nên... Các ngươi đi vào thành... Không thể lấy được bất cứ bảo vật gì?"
Bán Sơn lại hỏi một câu.
Cách đó không xa, Luân Chuyển Vương thản nhiên nói: "Có, Nguyên Thần Binh rất nhiều, rất mạnh! Ít nhất cũng Thiên giai Nguyên Thần Binh! Thần Năng Thạch có ở khắp nơi, chúng ta tùy tiện nhặt, cũng nhặt được không ít!"
Lời này vừa nói ra, bốn phía có một số người hơi bạo động.
Lúc này, trên vách đá bốn phía đều có người, chỉ là không thể đến gần thôi.
Tử Nguyệt cũng có vẻ mặt cười trào phúng, nói: "Đâu chỉ như vậy, còn có khôi lỗi phía trên Húc Quang. Nếu lấy về thì cam đoan có thể đánh giết Húc Quang!"
"Chỉ xem các vị ... Có mạng đi lấy không! Thực lực của chúng ta không đủ, miễn cưỡng tự vệ thôi!"
Bây giờ, mấy người này đều kẻ xướng người hoạ.
Không phải giúp ai khác, mà là giúp mình.
Trốn tránh trách nhiệm!
Không phải chúng ta yếu, không phải chúng ta vô năng, mà do bên trong quá nguy hiểm.
Lần này tổn thất nặng nề, bọn họ cũng biết vấn đề rất nghiêm trọng. Một khi bị truy cứu trách nhiệm thì phiền phức không nhỏ. Đã vậy thì vứt nồi, nhưng không thể vứt cho Tuần Dạ Nhân được. Nếu ngay cả Hách Liên Xuyên mà bọn họ cũng đấu không lại thì đây là biểu hiện vô năng.
Cái nồi này vứt cho di tích.
Huống chi bên trong di tích quả thật rất nguy hiểm, chiến sĩ hoàng kim kia là tồn tại tất cả mọi người không cách nào địch nổi, đây cũng sự thật.
Giờ đây, bốn phía an tĩnh.
Mọi người nghe hiểu ý trong đó.
Đồ không thể lấy ra, bởi vì bên trong có khôi lỗi mạnh mẽ tồn tại, còn giết cả Định Trần mang theo Nguyên Thần Binh. Bởi vậy có thể thấy được nó đã cực kỳ đáng sợ.
Hồng Phát, Bình Đẳng Vương, Bán Sơn cũng cau mày.
Mạnh như vậy thật sao?
Đương nhiên đám người cấp Húc Quang bọn họ cũng không sợ hãi. Mặc dù nghe rất mạnh nhưng cũng phải biết rằng chẳng qua chỉ là khôi lỗi thôi, nào có nói mơ hồ như vậy.
Ngược lại là Thiên giai Nguyên Thần Binh... Thần Năng Thạch... Những vật này vừa nghe đã khiến những người này hơi nóng máu sôi trào.
Thật hay giả?
Hồng Phát nhìn về phía Tử Nguyệt, Tử Nguyệt khẽ gật đầu, truyền âm: "Không phải nói dối, ở trong đó ít nhất có một thanh Thiên giai Nguyên Thần Binh... Mà chúng ta cũng không dò xét quá nhiều nơi, chỉ dò xét một chỗ mà thôi. Thần Năng Thạch quả thật khắp nơi đều có, chúng ta thu được 40 tảng, Diêm La đại khái cũng không kém nhiều, Tuần Dạ Nhân nhiều hơn chút, có chừng 50 tảng..."
Người của bọn họ cũng thu được một chút.
Tính được, ba bên thu hoạch được hơn 100 tảng Thần Năng Thạch.
Lời này vừa nói ra, Hồng Phát cũng có vẻ mặt hơi động.
Tùy tiện nhặt thế mà có nhiều như vậy?
Thật hay giả?
Vậy chỗ di tích này cũng khá đáng sợ, mà lại cũng cực kỳ trọng yếu.
Trong lúc bọn họ âm thầm trao đổi, nơi xa, có người quát: "Chúng ta không quan tâm di tích, ba tổ chức lớn hay Tuần Dạ Nhân cũng được, những thứ này không phải thứ chúng ta quan tâm! Ta chỉ muốn biết đệ tử Lý Hạo của Viên Thạch có còn sống đi ra hay chưa?"
Âm thanh kia cực kỳ cao vút!
Trong đám người, Lý Hạo nhìn thấy có người nhắc đến mình, hắn nhìn thoáng qua Hách Liên Xuyên, thấy bọn họ không nói chuyện thì mở miệng nói: "Ta chính là Lý Hạo!"
Lúc này, trên vách đá có một nam tử thô kệch cấp tốc chạy tới, không đi mà đứng trên vách núi quát: "Ngươi là Lý Hạo hả? Lý Hạo, ta hỏi ngươi, sư phụ ngươi có phải đã bước vào đẳng cấp trên Đấu Thiên rồi không?"
Lý Hạo gật đầu: "Đại khái là thế, cụ thể thì ta không rõ."
"Vô nghĩa, sao ngươi lại không rõ?"
Người kia hét lớn một tiếng: "Nói cách khác, ông ấy đã thật sự bước vào cái gọi là Uẩn Thần, đúng không?"
Lý Hạo mở miệng lần nữa: "Thật sự không biết, nhưng lúc lão sư ta giết Tôn Nhất Phi thì đã nói ông ấy là Uẩn Thần..."
"Vậy được rồi!"
Người này cười ha ha, thấy Lý Hạo giống như chưa quen thuộc mình, cười to nói: "Ngươi, theo ta đi!"
Lý Hạo một mặt mộng.
Lão hán này ở đâu ra vậy?
Không thấy được chùm sáng thì hiển nhiên là võ sư, nhưng võ sư bình thường chỉ có Phá Bách, cũng rất ít thấy Đấu Thiên, người này xem như Đấu Thiên... Dưới mắt những Tam Dương, Húc Quang này, trực tiếp hô lên bảo Lý Hạo đi với hắn... Người này càn rỡ cỡ nào?
Nam nhân kia cười lớn một tiếng: "Nhìn cái gì! Không biết lão tử cũng không sao, lão tử biết ngươi là được rồi! Theo ta đi, ở đây những người khác đều muốn giết chết ngươi, ngươi theo ta, mang ta đi tìm sư phụ ngươi rồi ta thả ngươi, an toàn hơn đi theo đám bọn họ!"
Lý Hạo mờ mịt.
Nam tử kia hơi nổi nóng, thấy Lý Hạo không động đậy, hắn nghĩ tới điều gì, lại cười to nói: "Quên tự giới thiệu, năm đó lão tử cũng khá có danh tiếng tại Ngân Nguyệt - Nam Quyền Hạ Dũng! Nhiều năm qua, không có duyên với siêu năng, may mắn bước vào Đấu Thiên ở Trung Bộ, võ sư Đấu Thiên, không đáng giá nhắc tới!"
Lý Hạo mộng, võ sư Đấu Thiên... Là rất lợi hại, thế nhưng... Thế nhưng nơi này có cả đám Tam Dương và Húc Quang, ngươi... Thật cuồng!
Nam Quyền Hạ Dũng!
Lý Hạo đã từng nghe lão sư nhắc qua một lần, Ngân Nguyệt có Nam Bắc Nhị Quyền, đây chính là Nam Quyền Vương?
Hạ Dũng lần nữa cười to, nói: "Đừng sợ, thù hận của ta và sư phụ ngươi không sâu... Nói thế tức là năm đó ta không bị hắn đánh chết, cừu hận cũng không tính quá sâu! Ta là một võ sư Đấu Thiên, hoàn toàn chẳng là gì cả. Quên giới thiệu thêm, Hạ Dũng ném sỉ diện của võ sư Ngân Nguyệt, những năm nay lăn lộn ngoài đời không nổi, không có đường nào đi. Vài năm trước, ta chạy tới hoàng thất Thiên Tinh làm chó săn, giúp hoàng thất dạy bảo võ nghệ cho những hoàng tử, hoàng nữ. Miễn cưỡng cũng tính là võ quan của hoàng thất!"
Lý Hạo khẽ giật mình, hoàng thất?
Thiên Tinh hoàng thất, cảm giác tồn tại không mạnh.
Nhưng cũng phải nói, dù cho cảm giác tồn tại không mạnh nhưng thời đại này cũng thời đại của Thiên Tinh vương triều. Mặc dù hoàng thất lui khỏi vị trí sau màn, nhưng vẫn có thực lực, bao gồm cửu ti, trên danh nghĩa vẫn phải nhận sự quản lí của hoàng thất.
Năm đó võ sư Ngân Nguyệt ghét nhất chó săn của triều đình... Bây giờ... Đúng như Hạ Dũng nói, hắn làm mất mặt võ sư Ngân Nguyệt!
Thế nhưng, thân phận địa vị của hắn hoàn toàn không thấp.
Huấn luyện viên của hoàng thất... Nhắc đến đây, gọi một tiếng đế sư cũng không phải không thể.
Hạ Dũng cười to, nói: "Chẳng qua lần này ta không có đại biểu cho hoàng thất, cũng đại biểu không được... Ta chỉ muốn tìm đến Viên lão ma, nói cho hắn biết lão tử vẫn là võ sư. Hỏi hắn Uẩn Thần là dạng gì, để cho ta biết chút xem! Đương nhiên, ngươi đi theo ta đi… Nếu bọn gia hỏa này dám ngăn đón, cản trở ta, bọn họ giết ta chính là khiêu khích hoàng thất. Mặc dù giờ hoàng thất chẳng ra sao cả, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, ai dám tùy tiện kết thù với hoàng thất?"
Hắn cười ha ha, rất càn rỡ.
Nhưng trong càn rỡ lại có hơi... Bất đắc dĩ và bi thương.
Không nói người nào cản trở thì giết người đó. Chỉ nói là ai cản trở, hắn bị ai giết, ai giết hắn thì người đó xui.
Đây không phải bi ai thì là gì?
Đường đường là Nam Quyền Chi Vương cử Ngân Nguyệt mà bây giờ lại cũng chỉ có thể dựa vào uy hiếp thế này để một số người kiêng kị...