Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 468 - Chương 468: Không Liên Can Đến Lý Hạo

Chương 468: Không Liên Can Đến Lý Hạo Chương 468: Không Liên Can Đến Lý Hạo

Lúc này, Hồng Nhất Đường gần đó cũng nhịn không được, hơi không cam lòng, hơi không cam tâm, miễn cưỡng cười nói: "Hạ huynh, ta còn tưởng rằng... Ngươi sẽ nói người nào cản trở thì ngươi sẽ dùng một quyền đấm chết!"

"Ồ, Địa Phúc Kiếm còn sống!"

Hạ Dũng cười ha ha: "Không được, già rồi! Thời đại siêu năng quật khởi, võ sư... Không được! Nhưng Viên Thạc hình như đã đi rồi, lão già này thật có tài, cho nên ta muốn mở mang kiến thức, xem xem Uẩn Thần rốt cục mạnh đến mức nào? Đánh nhau có thể chết người bên trên Tam Dương không? Có thể chiến một trận với Ánh Hồng Nguyệt không?"

Hắn buông thả tự do, râu ria xồm xoàm, cười cực kỳ lớn tiếng: "Lão tử đi đường đuổi đến đây mất ba ngày, ngựa không dừng vó chạy đến... Quá mẹ nó tiếc nuối, không thấy được hắn đánh một trận với Tề Mi Côn!"

"Ngươi thấy được không?"

Hồng Nhất Đường lớn tiếng nói: "Thấy được, cực kỳ đặc sắc! Ngũ Cầm Thuật đại chiến Tề Mi Côn, Tề Mi Côn Vương thắng một chiêu, mất mạng..."

Hạ Dũng vẫn cười điên cuồng như cũ: "Thật hả? Tề Mi Côn thắng? Ta không tin! Viên lão ma sẽ không nhường đó chứ? Ha ha ha... Tôn Nhất Phi chết không oan, nếu để cho ta kiến thức xem võ sư Uẩn Thần, ta cũng cảm thấy giá trị!"

Dứt lời, hắn lần nữa nhìn về phía Lý Hạo: "Tiểu tử, theo ta đi không? Ngân Nguyệt không còn là Ngân Nguyệt năm đó nữa. Năm đó ai dám đến Ngân Nguyệt giương oai?"

Hắn cuồng tiếu một tiếng: "Ai đến thì kẻ đó chết! Không muốn chết thì làm cháu trai cho ta, từng bước một đánh lên, thẳng đến khi ngươi đánh thắng tất cả mọi người, ngươi mới có tư cách đặt chân tại Ngân Nguyệt!"

"Không giết vài võ sư nổi danh, ngươi dám ở Ngân Nguyệt lập cột không? Trò cười!"

Hắn cười một mực rất ngông cuồng, phảng phất năm tháng cao chót vót vẫn như cũ, nơi đây vẫn là sân nhà hắn.

Nhưng trong lúc mơ hồ... Các võ sư chỉ có thê lương.

Nam Quyền Vương... Cũng chỉ có thể hồi ức lại.

"Có đi không?"

Hạ Dũng lần nữa bạo hống: "Tiểu tử này, sao chẳng có khí khái võ sư tí nào vậy? bọn họ nói ngươi đánh chết đại đệ tử của Tề Mi Côn, ta còn tưởng rằng ngươi là nhân vật như Viên lão ma, sao lại thành kẻ ba cây đánh không ra một cái rắm như Hồng Nhất Đường?"

Hồng Nhất Đường cười khổ, không nói gì.

Lý Hạo cũng hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Tiền bối, ta là Tuần Dạ Nhân, Tuần Dạ Nhân Ngân Nguyệt, nơi này... Hầu bộ trưởng ở đây, Hách bộ trưởng cũng ở đây, ta có chức vụ trong người, không thể tùy tiện rời đi."

"Phóng cái rắm vào mặt ngươi!"

Hạ Dũng giận dữ: "Ngươi trông cậy vào mấy tên này? Hách Liên Xuyên tính là cái rắm gì, Hầu Tiêu Trần một mực làm Tiếu Diện Hổ, chỉ biết cười, trên thực tế cũng chỉ có thể chờ Trung Bộ cứu viện. Nếu hắn dám phản kháng thì đã sớm phản kháng, chứ sao còn có thể cho phép người khác giương oai ở đây được?"

Hắn giận dữ hét: "Gia hỏa này cũng như năm đó giết võ sư Ngân Nguyệt, có một bộ, giết một người chết một người..."

Hầu Tiêu Trần khẽ nhíu mày: "Hạ Dũng tiền bối, không thể nói lung tung được."

Hạ Dũng cười lạnh: "Nói lung tung? Nội tình gì của ngươi, lão tử làm trong hoàng thất, sao có thể không rõ? Năm đó Thiên Tinh vương triều xây dựng Thiên Tinh Võ Vệ quân, ngươi là một trong số đó, thậm chí là một trong tam đại thống lĩnh, đừng nói không phải!"

Lời này vừa nói ra, không ít người sắc mặt biến hóa.

Người mới không rõ, người cũ lại đều nhớ. Đoạn thời gian kia, võ lâm hỗn loạn.

Nhất là Thiên Tinh Võ Vệ quân, âm thầm đánh chết rất nhiều võ sư, mỗi người tâm ngoan thủ lạt, giết người không thèm tính toán. Một vài võ sư nghe được Thiên Tinh Võ Vệ quân là đã run chân.

Dù là Ngân Nguyệt võ lâm mạnh nhưng năm đó cũng bị Thiên Tinh Võ Vệ quân giày vò gần chết.

Mà ở trong đó, người đáng sợ nhất trong Thiên Tinh Võ Vệ quân chính là tam đại thống lĩnh trong truyền thuyết.

Hầu Tiêu Trần bất đắc dĩ: "Sao vậy được, hơn 20 năm trước, ta mới bao nhiêu tuổi? Ta bây giờ cũng mới ngoài 40, hơn 20 năm trước ta mới mười mấy tuổi, sao ta có thể thành thống lĩnh của Thiên Tinh Võ Vệ quân được? Hạ Dũng tiền bối... Ngươi... Có phải hơi hồ đồ rồi không?"

Lời này vừa nói ra, có người hơi khác thường.

Cũng đúng!

Thiên Tinh Võ Vệ quân thành lập hơn 30 năm. Dù là tam đại thống lĩnh cuối cùng thì cũng đã cách bây giờ 20 năm, thẳng đến khi Tuần Dạ Nhân thành lập mới giải tán.

Năm đó nghe đồn tam đại thống lĩnh thậm chí đều là võ sư Đấu Thiên!

Mười mấy tuổi đã là võ sư Đấu Thiên?

Không thể được!

Viên Thạc lão ma, năm đó gần 50 tuổi mà cũng không thành Đấu Thiên.

Trong lúc nhất thời Hạ Dũng hơi nghẹn lời, nhưng vẫn cường ngạnh nói: "Chớ chối, ta không biết sao ngươi mạnh vậy nhưng chắc chắn ngươi là một trong tam đại thống lĩnh, coi như không phải... Thì cũng quan môn đệ tử của một người trong đó!"

Hầu Tiêu Trần dở khóc dở cười: "Thật oan uổng... Được rồi, ngươi nói vậy thì cứ vậy đi! Còn nữa, Thiên Tinh Võ Vệ quân không có nhận lấy danh xấu như vậy, chỉ là giết một bộ phận bại hoại làm thiên hạ loạn lạc, họa loạn võ lâm thôi! Ngươi nhìn xem, không phải các người đều sống thật tốt đó à? Bình thường luận bàn cũng không ai truy cứu, ngay cả ma đầu Viên Thạc giết người cũng chỉ giết trong võ sư luận bàn, chỉ là truy nã, cũng không ai làm gì ông ấy... Sao ngươi nói chuyện cứ có cảm giác như thanh danh Thiên Tinh Võ Vệ rất xấu vậy..."

Lời này vừa ra, mọi người càng khác thường.

Chẳng lẽ... Ngươi thật sự là?

Hầu Tiêu Trần thở dài: "Đừng nhìn ta như vậy, Thiên Tinh Võ Vệ quân không phải là phiên bản ban đầu cử Tuần Dạ Nhân sao? Nói Võ Vệ quân không tốt, chẳng phải là nói Tuần Dạ Nhân không tốt."

Cùng một khái niệm!

Chỉ là một tổ chức là võ sư phía chính phủ, một tổ chức là siêu năng phía chính phủ.

Thật ra cả hai đều giống nhau, hắn đại biểu Tuần Dạ Nhân, lúc này không biện giải mới có vấn đề.

Nói đến đây, hắn lại nói: "Hạ tiền bối, ngươi cũng đừng đảo loạn. Nếu thật sự giết ngươi, hoàng thất đã đã khiêm tốn quá nhiều năm, sao có thể vì ngươi một võ sư Đấu Thiên như ngươi mà khai chiến với ba tổ chức lớn được?"

Hạ Dũng cười lạnh: "Vậy cũng không dễ nói! Giờ hoàng thất mất hết tất cả... Chỉ còn lại mặt mũi. Nếu mặt mũi cũng mất thì thật sự không còn lại gì. Ba tổ chức lớn lợi hại, nhưng hoàng thất cũng không phải không có thực lực!"

"Được được được, ngươi nói đúng!"

Hầu Tiêu Trần nở nụ cười, không nhiều lời thêm nữa. Hắn nhìn về phía mấy cường giả khác: "Chúng ta cãi nhau, đã để chư vị chế giễu rồi. Thật ra việc của Lý Hạo chỉ là việc nhỏ, mấu chốt ở chỗ di tích..."

Tử Nguyệt cười lạnh: "Lý Hạo cũng không phải việc nhỏ!"

Hầu Tiêu Trần bất đắc dĩ: "Sao lại thế... Các ngươi không được thì trực tiếp tìm Viên Thạc đi, về phần cái gọi là bát đại gia của Ngân Thành... Đừng làm rộn. Đã nhiều năm trôi qua, nền tảng cũng không rõ, đừng lấy điều này làm lấy cớ!"

Hắn tận tình khuyên bảo: "Chư vị, Thiên giai Nguyên Thần Binh không quan trọng hơn Lý Hạo hả? Về phần Viên Thạc... Tự tìm đi! Nếu thực sự không được thì các ngươi trực tiếp mở lôi đài, nói võ đạo của Viên Thạc rác rưởi, rất có thể ông ấy sẽ tìm đến các ngươi. Ta nói có đạo lý không?"

Lời này vừa ra, một số người lúng túng.

Đừng nói... Khụ khụ, thật sư có thể sẽ dẫn Viên Thạc tới.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ông sẽ quang minh chính đại đến chứ không phải vụng trộm đến, cắt đầu ngươi xuống!

Bình Luận (0)
Comment