Hắn nhìn về phía Bình Đẳng Vương và Bán Sơn: "Hồng Nguyệt nhìn chằm chằm Lý Hạo, ta có thể hiểu được, nhưng hai người cũng đừng có như vậy. Các ngươi chẳng nhìn rõ điều gì mà cứ nhìn chằm chằm người ta thì cũng không thích hợp, đúng không?"
Bình Đẳng Vương là một người trung niên nhìn rất uy nghiêm, lúc này, gã nghe vậy thì bình tĩnh nói: "Hầu bộ trưởng không cần phải để ý đến chúng ta, Hồng Nguyệt lui thì chúng ta tự nhiên cũng sẽ lui!"
"Vậy là tốt rồi!"
Hầu Tiêu Trần gật đầu, nhìn về phía Bán Sơn.
Bán Sơn mặc áo choàng, u lãnh nói: "Ta không ý nghĩ gì. Hầu bộ trưởng có giận thì cũng đừng trút giận vào ta!"
Hai Húc Quang đều rất khắc chế.
Còn Hồng Phát lại khẽ nhíu mày.
Hầu Tiêu Trần quả nhiên cũng nhìn hắn: "Hồng Phát, ngươi không cần nhiều chuyện. Mọi người cùng nhau xông vào di tích, mọi người cũng cùng phân Nguyên Thần Binh, một việc của Lý Hạo không đáng gióng trống khua chiêng. Có phải đạo lý này đúng không?"
Hồng Phát khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ngươi nói không sai... Đã vậy thì sao phải đối nghịch với Hồng Nguyệt nhiều lần vì Lý Hạo?"
Nói xong, gã lại bổ sung: "Thế cục Ngân Nguyệt không hề tốt như tưởng tượng! Hầu Tiêu Trần, ngươi nhất định phải chôn vùi cục diện thật tốt này hả?"
Hầu Tiêu Trần cười khổ: "Nói không thông!"
Nói xong, hắn hô lên: "Người tổng bộ Tuần Dạ Nhân đến chưa? Người ta cũng đã đến mấy ngày, sao các ngươi còn chưa tới? Làm cái quỷ gì đó! Ta là một Tam Dương, còn là Tam Dương bị thương... Các ngươi lại không đến thì Tuần Dạ Nhân chúng ta còn có mặt mũi gì để nói nữa?"
Hắn rống lên vài câu, nhưng lại không có ai đáp lời.
Hầu Tiêu Trần càng thêm buồn khổ: "Cần gì chứ!"
Hồng Phát ngược lại bình tĩnh không gì sánh được: "Ngươi biết đó, có vài người ước gì ngươi trở mặt với chúng ta, thật ra chúng ta cũng không bằng lòng làm thế. Những năm gần đây, đời thứ hai Tử Nguyệt bị ngươi giết, chúng ta cũng không có tìm ngươi gây phiền phức... Bây giờ ngươi còn nhiều lần đối nghịch với chúng ta, Hồng Nguyệt rộng lượng đến đâu đi nữa thì cũng không thể luôn dễ dàng tha thứ!"
Thật ra gã tương đương khắc chế.
Vừa giảng đạo lý, vừa giảng thế cục.
Đương nhiên, nhiệm vụ mang đi Lý Hạo cũng thứ nhất định phải hoàn thành.
Gã không muốn trở mặt với Hầu Tiêu Trần.
Có vài người ước gì gã giao thủ với Hầu Tiêu Trần để thử xem, nhìn xem rốt cuộc giờ tình huống của Hầu Tiêu Trần thế nào.
Thế nhưng... Cần gì chứ?
Hầu Tiêu Trần thở dài, nhìn thoáng qua Lý Hạo bên cạnh, nói khẽ: "Nhóc con, trước đó ta đã nói nếu ngươi giá trị không cao thì chưa hẳn có thể làm ta bảo vệ ngươi. Ngươi nhìn đi, co một Húc Quang chết sống muốn dẫn đi ngươi, phía trên cũng không ai bằng lòng bảo vệ ngươi, lão sư ngươi cũng chạy, đừng hy vọng Hồ Định Phương... Tam Dương không đáng tin cậy, Húc Quang rất dễ đánh chết hắn."
Hắn giận dữ nói: "Ta... Thật ra cũng rất khó khăn... Nhóc con, ngươi cảm thấy ta nên làm gì?"
Lý Hạo suy nghĩ, đưa tay hướng về tay của hắn.
Hầu Tiêu Trần cười, cũng đưa tay ra.
Hai tay nắm lại với nhau.
Giờ đây, một luồng kiếm khí vô cùng sắc bén vận chuyển trong cơ thể Hầu Tiêu Trần, sau một khắc, một luồng địa thế xen lẫn kiếm ý nặng nề vô cùng bộc phát trong cơ thể hắn.
Lý Hạo cứ thế nhìn hắn, không nhúc nhích.
Hầu Tiêu Trần cũng cười nhìn Lý Hạo.
Bây giờ tay của hai người mới dần dần tách ra.
Hầu Tiêu Trần nở nụ cười, vỗ vai Lý Hạo: "Ngươi đó, coi như muốn thân cận với ta... Ta muốn ra mặt cho ngươi cũng khó!"
Nói xong, hắn cười nói: "Thế nhưng... Ai bảo ta là bộ trưởng của ngươi! Để mặc người ta mang ngươi đi, đây không phải quá mất mặt hay sao? Về sau đâu ai trong Tuần Dạ Nhân Ngân Nguyệt còn nghe ta nữa, đúng không?"
Lý Hạo gật đầu: "Bộ trưởng, sau này ta nghe ngươi!"
"Đúng là đứa bé ngoan!"
Hầu Tiêu Trần nở nụ cười, hắn nhìn về phía Hồng Phát: "Hồng Phát, Lý Hạo nói sau này sẽ nghe ta nói, sẽ ngoan, các ngươi đừng tìm phiền toái. Ta đếm ba tiếng, ngươi rời đi, sau đó ta đưa ngươi bảo bối có được trong lúc thăm dò di tích."
Sắc mặt Hồng Phát khó coi!
Cái này... Là giọng điệu gì?
Dỗ con nít hả?
Bây giờ bốn phía cũng mơ hồ lộ ra không ít dáng vẻ.
Bình Đẳng Vương lôi kéo Luân Chuyển Vương, biến mất đang chỗ.
Bán Sơn cũng biến mất không thấy trong nháy mắt.
Hồng Phát hơi nhíu mày, sắc mặt Tử Nguyệt cũng biến hóa.
"Hầu Tiêu Trần, ngươi nhất định muốn bảo vệ hắn?"
"Một!"
Hầu Tiêu Trần cười, dựng lên một ngón tay.
"Hầu Tiêu Trần..."
"Ba!"
Ngay một khắc này, hắn bỗng nhiên bỏ qua hai.
Ngay sau đó, Hầu Tiêu Trần biến mất.
Cùng lúc đó, Hỏa Phượng Thương của Hách Liên Xuyên cũng đã biến mất.
...
Giữa không trung.
Hồng Phát còn đang muốn nói chuyện, vẫn chưa nói xong, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Sau một khắc, trong đầu hiện ra một con Hỏa Phượng Hoàng!
Ánh mắt Hỏa Phượng Hoàng…lạnh nhạt cực điểm.
Gã biết, phiền toái rồi!
Giờ khắc này, Hồng Phát gào thét một tiếng. Một luồng hỏa năng cực kỳ cường hãn như mặt trời ban trưa, vượt xa những người như Kiều Phi Long, cũng mạnh hơn Tôn Nhất Phi thời kỳ đỉnh phong rất nhiều, lập tức bộc phát!
Một quyền đánh ra, thiên băng địa liệt!
Hồng Phát điên cuồng gào thét!
Ngay lúc này, bốn phía, một số người thấy được.
Thấy được giữa không trung có một người, một thương!
Trong nháy mắt xuất hiện!
Một cây trường thương màu lửa đỏ không mang theo khí tức nào, lạnh như băng, lại lộ ra cực kỳ nóng bỏng, trong nháy mắt nó đã đâm vào ngực của Hồng Phát!
Lập tức trường thương xuyên vào người Hồng Phát!
Ngay sau đó, Hồng Phát ra quyền!
Thế nhưng nắm đấm ra trễ.
Sau một khắc, tiếng ho khan vang lên.
Hầu Tiêu Trần ho khan một cái, rút trường thương ra, một thương đảo qua hư không. Bịch một tiếng, cái đài bắt mắt của Hồng Phát... Trong nháy mắt đã biến mất.
Trong tay Hầu Tiêu Trần xuất hiện một cái khăn tay màu trắng, hắn ho khan một cái, lau miệng, máu chảy xuống, nhuộm đỏ khăn tay lụa.
Hắn lộ ra nụ cười dịu dàng, một thương đảo qua, một tiếng ầm vang, một tia chớp giữa không trung trong nháy mắt đã tiêu tán.
Tử Nguyệt lập tức hóa thành lôi đình, trốn chạy nơi xa!
Hầu Tiêu Trần cười khẽ: "Làm gì thế? Cũng không có nói giết ngươi, ngươi biết điều như vậy, không nỡ giết ngươi. Mà ngươi còn là một trong Thất Nguyệt, ta sợ Ánh Hồng Nguyệt tìm ta đòi nợ... Hồng Phát chỉ là thành viên Trưởng Lão hội, giết cũng không sao... Thật là!"
Nói xong, hắn cười một tiếng, quay đầu nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy Lý Hạo, vẻ mặt tươi cười: "Nhìn đi, Hầu thúc thúc vẫn rất lợi hại, nhưng mà ta bị thương, bình thường không thể ra tay, ra tay sẽ ho ra máu!"
"..."
Bốn phía an tĩnh đến mức khiến người ta ngạt thở.