Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 471 - Chương 471: Phát Tài Rồi!!

Chương 471: Phát Tài Rồi!! Chương 471: Phát Tài Rồi!!

Trên cánh đồng ngoài Hoành Đoạn hạp cốc.

Lý Hạo yên lặng đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Nhìn chiếc xe hơi kia chậm rãi lái đi mất, Lý Hạo hơi thất thần.

Không biết qua bao lâu, có người đến, tốc độ Lưu Long cực nhanh, một đường phi nước đại, lao đến.

Vương Minh cũng giật giật chạy tới.

Hai người đáp xuống cạnh Lý Hạo. Bây giờ, Vương Minh vẫn còn đang trong trạng thái mộng bức, Lưu Long ngược lại đã thanh tỉnh, chỉ là vẫn như cũ khó nén rung động trong mắt.

"Lý Hạo!"

Lưu Long hô một tiếng, Lý Hạo hoàn hồn, nhìn thấy Lưu Long, gật đầu: "Lão đại!"

"Không sao chứ?"

"Ta có thể có chuyện gì."

Lý Hạo cười, tiếp theo nhìn về phía Lưu Long, bỗng nhiên nói: "Lão đại, ngươi nói... Hắn bị thương thật hay giả?"

"Không biết."

Lưu Long lắc đầu, bây giờ ông khó nén biểu cảm, sợ hãi than: "Quá mạnh! Mạnh đến mức khiến ta cảm thấy... vốn không cùng một cấp độ với chúng ta. Không nghĩ tới Ngân Nguyệt thế mà vẫn tồn tại nhân vật như vậy!"

Hầu Tiêu Trần, thanh danh tại Ngân Nguyệt không coi là nhỏ.

Nhưng muốn nói tại toàn bộ Thiên Tinh vương triều, hắn cũng chẳng qua chỉ là một thủ lĩnh Tuần Dạ Nhân ở một hành tỉnh xa xôi trong 99 hành tỉnh. Tại Ngân Nguyệt , dựa theo địa xếp hạng, đây cũng chưa được xếp hạng ba vị trí đầu.

Hành Chính Tổng Thự, tổng bộ trú quân, tổng bộ Tuần Kiểm Ti...

Lão đại những nơi này thật ra đều có địa vị cao hơn hắn.

Kết quả, một người như vậy hôm nay đã dùng một thương trấn Thiên Tinh!

Việc này còn rung động hơn so với Viên Thạc giết Tam Dương hậu kỳ trước đó!

Không phải chiến đấu đánh giết, mà là... Nghiền ép!

Đúng vậy, nghiền ép.

Để cho người ta hoài nghi, dù cho Hồng Phát mạnh hơn chút nữa thì cũng khó thoát khỏi cái chết.

Vương Minh cạnh đó vẫn đang choáng váng, nghe được hai người đối thoại, giờ phút này gã giống như cũng hoàn hồn, lẩm bẩm: "Quản nhiều như vậy làm gì, hắn... Bộ trưởng thế nhưng người lãnh đạo trực tiếp của chúng ta, chuyện tốt mà, càng lợi hại càng tốt!"

Nói rồi, gã bỗng nhiên hơi kích động, nhìn về phía hai người, nhìn thấy rồi giống như lúc này mới nghĩ tới điều gì đó, cực kì kích động, nói: "Lý Hạo, chúng ta phát tài rồi!"

"..."

Hai người ngây ngốc nhìn Vương Minh, sao gã bỗng nhiên nhắc việc phát tài?

Đúng, trong di tích, bọn họ đã phát tài.

Thế nhưng... Không đến mức bây giờ mới kích động?

Vương Minh kích động không thôi: "Không... Không phải nói những cái kia, ta nói là... Ta nói là Hầu bộ vừa mới đánh chết một Húc Quang!"

Sau đó thì sao?

Mắt hai người đều trợn tròn. Đúng là đánh chết, nhưng thi thể của Húc Quang kia đều được người ta để cho Hách Liên Xuyên đi thu lấy. Chẳng lẽ ngươi lại xem như không ai muốn rồi đi kiếm về?

Nghĩ gì thế?

Vương Minh cũng vội muốn chết: "Tử Nguyệt chạy, người Hồng Nguyệt chết gần hết rồi, nhưng... Các ngươi quên còn thừa lại ba Nhật Diệu Hồng Nguyệt còn sống! Lúc này những người khác đã bị hù chết, chạy hết, ai còn quản mấy Nhật Diệu kia? Phía Tuần Dạ Nhân lúc này cũng vội vàng để ý chuyện về sau khắp nơi... Không ai quản!"

Còn chưa hiểu hả?

Trong di tích có ba Nhật Diệu Hồng Nguyệt đi ra, không ai quản!

Lý Hạo và Lưu Long há to miệng, vẻ mặt chấn kinh.

Mẹ nó!

Bây giờ mà gia hỏa này lại muốn việc này, khó tin thật.

Thật, lúc này Lý Hạo cũng không nghĩ tới việc này.

Vương Minh lại vội vàng nói; "Bên kia có người hệ Kim... Ta nhớ được, một trong ba người là hệ Kim! Nhanh, tốc độ Nhật Diệu chỉ có như thế, bây giờ khẳng định chạy không xa... Lý Hạo, đây không phải phát tài?"

Tốt, thì ra là thế.

Bởi vì có hệ Kim, cho nên bị gia hỏa này ghi nhớ.

Gã lại vội vàng nói: "Có đi hay không... Nhanh lên, nếu không thì chờ những người khác lấy lại tinh thần sẽ không có việc của chúng ta đâu!"

Lý Hạo nhìn Lưu Long, Lưu Long cũng nhìn Lý Hạo.

Một lát sau, hai người liếc nhau, cười.

Mặc dù giờ đây gia hỏa Vương Minh này có dáng vẻ hơi dục cầu bất mãn, lợi ích huân tâm làm choáng đầu óc, nhưng không thể không nói, nếu giờ không giải quyết ba Nhật Diệu Hồng Nguyệt, sau đó thật sự sẽ không có phần của bọn họ.

Chờ những người khác hoàn hồn, nhớ lại, cộng thêm sức hấp dẫn của huyết ảnh thì có thể thật sự sẽ cấp tốc ra tay.

Đều đã đánh với Hồng Nguyệt tới mức này thì xử lý một người bớt một người.

Lý Hạo không nói thêm nữa, cấp tốc nhảy vọt, cấp tốc đuổi theo một phương hướng.

Người Hồng Nguyệt... Quá rõ.

Huyết ảnh là thứ quấn thân.

Bình thường nó là uy hiếp đối với người khác, nhưng giờ đây nó lại là thứ trí mạng, bởi vì huyết ảnh rất dễ thấy. Tại trên cánh đồng hoang vu này, những Siêu Năng Giả khác chạy có lẽ còn không quá dễ thấy, nhưng người Hồng Nguyệt thì khác. Hơn nửa đêm, huyết ảnh đỏ đỏ sao có thể che giấu cặp mắt Lý Hạo được?

Chân muỗi cũng thịt!

Ba Nhật Diệu Hồng Nguyệt, trước tiên không nói đến năng lượng thần bí, đây chỉ là việc nhỏ, mấu chốt là ba người đều đi ra từ trong di tích, còn từng tiến vào nội thành. Tuy nói Thần Năng Thạch cử bọn họ có thể đã nộp lên cho Tử Nguyệt.

Thế nhưng... Vạn nhất thì sao?

Lỡ đâu không có giao thì sao?

Lỡ đâu bọn họ cũng nuốt riêng chút ít thì sao?

Bọn Lưu Long có thể nghĩ đến việc nuốt riêng một ít thì chẳng lẽ mấy Nhật Diệu này cứ nhu thuận như vậy, thật sự nộp toàn bộ Thần Năng Thạch lên?

Còn nữa, nộp lên thì có thể chờ ra khỏi di tích mới đến giao?

Tất cả đều có thể!

Lại thêm huyết ảnh...

Giai đoạn hiện giờ, chỉ có giết người Hồng Nguyệt mới là tối đa hóa lợi ích với Lý Hạo.

Tốc độ của hắn cực nhanh, Lưu Long và Vương Minh cũng cấp tốc đi theo.

Ba người, hai Đấu Thiên, một Nhật Diệu.

Đối phương cũng có ba người, bọn họ cũng biết thực lực thế nào, hai Nhật Diệu trung kỳ, một Nhật Diệu hậu kỳ.

Không kém gì nhau!

La gan Vương Minh to như thế, không phải gã cảm thấy mình mạnh cỡ nào, mà là gã biết Lý Hạo có bao nhiêu lợi hại. Trước đó một kiếm suýt chút giết chết gã, bọn họ liên thủ còn giết một Tam Dương trung kỳ.

Bây giờ, đối phó ba Nhật Diệu hậu kỳ còn đang sợ mất mật có khó gì đâu?

...

Trên hoang nguyên.

Ba cường giả Hồng Nguyệt bị dọa đến lạnh người.

Lúc đi ra thật ra đã nửa đêm. Chẳng qua bên hẻm núi có vài cường giả tồn tại, có siêu năng chiếu sáng tứ phương nên mới lộ ra giống như ban ngày.

Trên thực tế, giờ này đã là đêm khuya.

Giờ đây ba cường giả Nhật Diệu run lẩy bẩy, chạy ra khỏi hẻm núi, trước tiên lựa chọn ẩn nấp, không dám tùy tiện chạy trốn. Lúc này, bốn phương tám hướng không biết có bao nhiêu cường giả đang chạy đường.

Không cẩn thận, gặp phải một địch nhân... Vậy thì phiền toái.

Hồng Phát trưởng lão chết rồi!

Tử Nguyệt thủ lĩnh chạy trốn... Nhóm người trước đó đi ra đại khái đã được sắp xếp rời đi, dù sao họ cũng mang theo hắc khải. Bây giờ toàn bộ Hồng Nguyệt chỉ có ba người bọn họ ở đây, ngay khi Hồng Phát chết, ba người đã bị dọa đến hồn phi phách tán.

Cũng may khi đó tất cả mọi người sợ choáng váng, mà Hầu Tiêu Trần vốn không để ý mấy con tôm nhỏ bọn họ, cho nên mới khiến bọn họ may mắn chạy trốn.

Giờ này, ba người trốn trong một tảng đá.

Bình Luận (0)
Comment