Đúng vậy, tảng đá.
Trong ba người, một cường giả hệ Thổ trực tiếp lợi dụng siêu năng đào rỗng toàn bộ tảng đá. Ba người tiến vào ẩn nấp, lại bịt kín tảng đá, siêu năng yên lặng.
Đây là thủ đoạn ẩn thân an toàn nhất.
Về phần Thổ Độn tiến vào dưới mặt đất... Dưới mặt đất áp lực cực lớn, tránh ở chỗ nông vô dụng, tránh ỏ chỗ sâu thì còn phải một mực thừa nhận sức ép của mặt đất.
Ba người bọn họ đã nghĩ kỹ, họ trốn ở đây đến lúc nào mới ra ngoài?
Không đủ ba năm ngày… thì bọn họ cũng không dám ra ngoài!
Giờ phút này, ba người ẩn thân trong tảng đá, không nói một lời, đều có vẻ mặt sợ hãi, hơi thấp thỏm lo âu.
Lần này tổ chức Hồng Nguyệt cường đại còn có một đại lão Húc Quang tới từ Trung Bộ.
Kết quả... Bị người dùng một thương đâm chết!
Cảnh này để người ta khó quên bao nhiêu?
Thậm chí càng khiến người ta khủng bố và tuyệt vọng hơn trước đó chiến sĩ hoàng kim dùng một quyền đấm chết Định Trần. Có lẽ thời điểm đó Nhật Diệu của Phi Thiên cũng có cảm giác sợ hãi này, ba người bọn họ lại không tâm tư suy nghĩ người Phi Thiên nghĩ thế nào, dù sao đều chết sạch.
Bốn phía dần dần yên tĩnh trở lại.
Tiếng hít thở yếu ớt truyền ra, ba người đều nhẹ nhàng thở hắt ra. Một người trong đó dùng giọng cực kỳ thấp, yếu không gì sánh được, nói: "Tử Nguyệt đại nhân... Sẽ nhớ lại chúng ta không?"
Một mực trốn tránh ở đây cũng không phải cách.
Nhưng để chính bọn họ rời đi thì bọn họ thật sự không dám. Lúc này bọn họ chỉ có thể gửi hi vọng vào việc Trung Bộ có người càng mạnh hơn đến, giết về cùng bọn Tử Nguyệt, sau đó bọn họ có thể đi ra.
"Không biết..."
"Đừng nói chuyện!"
Người thứ ba nhỏ giọng nhắc nhở một câu, đều chớ nói chuyện. Tuy nói ẩn thân ở giữa tảng đá, âm thanh truyền ra không được nhưng giờ phút này cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn.
Quá nguy hiểm!
Ba người không có lại nói tiếp, vô thanh vô tức.
…
Ngoài tảng đá.
Lý Hạo nhìn trong tảng đá có ba chùm sáng dễ thấy, nhìn lại bên cạnh chùm sáng, ba huyết ảnh bắt mắt...
Lý Hạo cũng bó tay rồi!
Quá dễ thấy, trốn ở đây làm gì?
Đương nhiên hắn biết đó là do mình đặc thù, nhìn thấy quá nhiều.
Dưới tình huống bình thường, không có ai sẽ cố ý tìm kiếm một tảng đá trong vô số tảng đá, sau đó còn cố ý dò xét một chút trong tảng đá. Người bình thường không làm được việc này.
Lưu Long nhìn thoáng qua Lý Hạo.
Lý Hạo khẽ lắc đầu.
Làm thủ thế, ra hiệu Lưu Long chờ một lát.
Còn Lý Hạo bắt đầu ấp ủ.
Ấp ủ cái gì?
Hắn đang nổi lên, áp súc địa kiếm!
Đúng vậy, trong lá lách, núi lớn bị áp súc chỉ lớn như một cây cột. Lúc trước hắn một mực khống chế không có đè thêm lại, bây giờ, Lý Hạo muốn tiếp tục áp súc thêm chút.
Tảng đá, vừa vặn.
Cũng coi như hệ Thổ!
Chính hắn ngưng tụ ra Địa Kiếm Thế, lấy Địa Kiếm Thế ra tay, có phải rất lợi hại?
Hắn muốn xem thử.
Ba người bên trong chính là bia ngắm tốt nhất, mà giờ đây ba người này cũng không nhúc nhích... Cũng không có tính nguy hiểm, có thể cho Lý Hạo nhiều thời gian hơn để thí nghiệm Địa Kiếm Thế lần thứ nhất.
Người tốt bao nhiêu!
Trong lá lách, địa kiếm đang áp súc, lại tiếp tục áp súc. Rất nhanh, một thanh trọng kiếm được Lý Hạo khắc hoạ ra.
Thanh kiếm này hắn đã nghĩ nửa ngày... Cuối cùng khắc hoạ thành dáng vẻ đại kiếm bạch ngân.
Đúng vậy, thứ trong tay chiến sĩ bạch ngân chính là một thanh đại kiếm, trọng kiếm vô phong, nhưng lực trảm kích lại cực mạnh, một kiếm cuối cùng càng làm cho Lý Hạo khó quên.
Trước đó, hắn cảm thấy một kiếm kia không quá tương dung với kiếm thế trước đó cảm ngộ.
Nhưng bây giờ hắn cảm thấy một kiếm này rất thích hợp Địa Kiếm Thế!
Địa Phúc Kiếm trong tay hắn hơi rung động.
Địa Phúc Kiếm, thanh kiếm của Hồng Nhất Đường rất cường hãn. Lúc ấy gã nói đủ để Lý Hạo dùng đến Uẩn Thần.
Nhưng bây giờ theo Địa Kiếm Thế của Lý Hạo chậm rãi hiện ra, thanh kiếm này lại hơi run rẩy.
Phảng phất đây mới thật sự là Địa Phúc Kiếm!
Dần dần, thế của Lý Hạo hơi biến hóa, theo trọng kiếm ngưng tụ mà thành. Hắn có một cảm giác rằng thanh kiếm này có thể dung nhập trong kiếm thế, chân chính trở thành Địa Kiếm Thế!
Địa và kiếm hòa làm một thể!
Loại cảm giác này rõ ràng hơn so với khi hắn bước vào Đấu Thiên.
Một khắc khi hắn bước vào Đấu Thiên, hắn cảm thấy mình dung hợp thế.
Nhưng lại lộ ra rất tận lực, mất tự nhiên.
Giờ khắc này lại lộ ra cực kỳ tự nhiên, dung hợp lại với nhau.
Lý Hạo lộ ra nụ cười, giơ Địa Phúc Kiếm lên. Hắn nhìn tảng đá trước mắt hồi tưởng đến một kiếm kia của chiến sĩ bạch ngân lúc ấy...
Sau một khắc, khí thế của Lý Hạo biến đổi!
Thẳng tiến không lùi!
Chém về phía kẻ địch không biết tên ở thương khung, quyết tâm thấy chết không sờn...
"Chém!"
Quát khẽ một tiếng, Lý Hạo không cách nào khống chế tâm trạng của mình. Một kiếm này, hắn rất kích động, rất xúc động, hắn nhịn không được quát lên, mặc dù hắn biết tốt nhất nên yên lặng làm.
Thế nhưng... Hắn có sợ sao?
Theo tiếng hắn quát khẽ, ba Nhật Diệu trong tảng đá đều nghe được, cảm nhận được, liên tục biến sắc!
Sau một khắc, tảng đá vỡ ra.
Ba người muốn lập tức xông ra, bọn họ không biết ai tới, nhưng chạy trốn mới là lựa chọn thứ nhất.
Nhưng mà, vừa mở ra tảng đá... Bỗng nhiên cảm thấy một cảm giác Thái Sơn áp đỉnh cực nặng.
Hệ Thổ?
Trong ba người, cường giả hệ Thổ bạo hống một tiếng, cũng có một cỗ thổ năng bộc phát ra.
Cường giả hệ Kim cũng trong nháy mắt ngưng tụ vô số gai nhọn, bắn về phía kẻ địch không nhìn thấy rõ!
Người cuối cùng thì là hệ Thủy, một đầu Thủy Long thẳng đến hướng Lý Hạo...
Ba người ra tay cũng cực kỳ quả quyết.
Không chỉ như vậy, ba huyết ảnh trước đó bọn họ sợ bị người cảm ứng được, một mực giấu ở gần đó, giờ đây cũng chỉ huy một tiếng, ba huyết ảnh cũng cấp tốc đánh tới bên Lý Hạo.
Huyết ảnh vô thanh vô tức, thường thường là pháp bảo chiến thắng của Hồng Nguyệt.
Nhưng mà lần này bọn họ đoán sai thực lực của Lý Hạo.
Ầm!
Một thanh trọng kiếm to lớn trực tiếp rơi xuống. Trong nháy mắt, Thổ Thuẫn cường giả hệ Thổ chế tạo tức khắc vỡ nát, Kim Thứ bay ra ngoài liên tục nổ tung, Thủy Long trực tiếp bị một kiếm này chém thành hai nửa.
Đại kiếm còn đang rơi xuống!
Ầm!
Cường giả hệ Thổ một ngựa đi đầu, cường giả Nhật Diệu trung kỳ này trực tiếp bị đại kiếm đè xuống, xương cốt đứt từng khúc. Sau một khắc, đại kiếm rơi xuống, bịch một tiếng vang lên, trực tiếp nổ bể ra!
Đến chết hắn cũng cực kỳ chấn động.
Đây là cái gì?
Không phải siêu năng?
Võ sư!
Đây là một võ sư. Giờ khắc này, người đầu tiên lóe lên trong đầu hắn là Hồng Nhất Đường. Đúng vậy, Địa Phúc Kiếm!
Long trời lở đất!
Thế nhưng, vì sao Hồng Nhất Đường muốn giết hắn?
Không có nhiều thời gian hơn để hắn suy nghĩ, thân thể nổ tung khiến hắn kết thúc suy nghĩ.
Sắc mặt cường giả hệ Kim kịch biến.