Nguyên Thần Binh!
Ảnh Xà Kiếm!
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Vu Khiếu lập tức sáng lên, Lý Hạo nói chuyện, gã lập tức ý thức được điều gì đó.
"Ngươi... Nhìn thấy thanh kiếm kia bay ra?"
"Không phải kiếm, tựa như một con rắn."
Người ngớ ngẩn này, biết cái gì, đó chính là kiếm.
Gã biết, chỉ sợ Lý Hạo cũng chưa từng thấy Nguyên Thần Binh, thứ từng thấy đại khái là Hỏa Phượng Thương, dù sao ngày đó Hầu Tiêu Trần cũng đã dùng.
Gã cũng lập tức tâm tư linh hoạt, vội vàng hỏi: "Rơi vào chỗ nào?"
"Mái hiên một gian cổ ốc, bởi vì ta không thể phi hành, cho nên cũng không dám đi nhìn. Ta tưởng rằng là cổ thú trong thành, cho nên... Không dám xen vào việc của người khác."
Nguyên Thần Binh!
Thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn, sắc mặt Vu Khiếu hơi kích động, Nguyên Thần Binh, gã không lấy được nhưng Trương Đình có thể cầm tới, đó là bởi vì gánh vác trách nhiệm. Nếu không, một Tam Dương trung kỳ nào có tư cách mang theo Nguyên Thần Binh.
Nếu gã có thể thu hoạch được...
Nhìn thấy vậy, có lẽ Trương Đình đã thật sự chết rồi!
Trách không được đối phương để Lý Hạo tiếp tục đi vào ở lần tiếp theo, mặc cho bất kì ai biết một thanh Nguyên Thần Binh đáp xuống thì cũng sẽ coi trọng.
"Ngươi có thể nói rõ chi tiết vị trí cổ ốc ra không?"
Lý Hạo hơi xoắn xuýt: "Rất khó, nhưng nếu ta lần nữa tiến vào, đại khái... Đại khái có thể phát hiện. Hoặc là ta trở về vẽ cái hình, giao cho đại nhân, nhưng chưa hẳn chuẩn xác, chẳng qua hẳn cũng không khác mấy."
"Ngươi vẽ cho Hầu Tiêu Trần rồi hả?"
"Vẫn chưa, Hầu bộ còn chưa xuất quan, lần trước chỉ nói miệng, hắn bảo ta không được phép truyền ra ngoài. Vốn lần này tới là chuẩn bị báo cho Hầu bộ, nhưng Hầu bộ một mực không xuất hiện, ta cũng không dám nói lung tung với những người khác."
Cho nên giờ đây Hầu Tiêu Trần cũng không biết vị trí chính xác!
Ánh mắt Vu Khiếu sáng lên, nếu vậy... Có lẽ...
Đương nhiên Hầu Tiêu Trần vẫn sẽ xuất quan, một khi xuất quan, hỏi lại Lý Hạo, đồ hèn nhát này nhất định không dám giấu diếm.
Chẳng qua cũng không sao, khi đó gữ cũng biết, có lẽ có thể sớm đi lấy Ảnh Xà Kiếm.
Bản thân Hầu Tiêu Trần chưa chắc sẽ tiến vào di tích.
Gã uy nghiêm nói: "Được, vậy sau khi ngươi trở về thì phác thảo một phần sơ đồ cho ta... Nhớ kỹ, không cho phép truyền ra ngoài!"
"Nhất định!"
Lý Hạo gật đầu.
Mà Vu Khiếu lại nghĩ, nếu Lý Hạo chết trước khi Hầu Tiêu Trần xuất quan thì sao?
Vậy có phải sẽ không có ai biết Ảnh Xà Kiếm đến cùng ở đâu?
Đương nhiên, vậy phải đợi Lý Hạo giao bản vẽ cho gã mới được.
"Ngươi nói hai chuyện, đây là một, còn một việc nữa đâu?"
Lý Hạo lần nữa xoắn xuýt một phen, nhưng vẫn đàng hoàng nói: "Chuyện thứ hai có quan hệ với dòng máu của ta."
"Ừm?"
Vu Khiếu nghi hoặc, làm sao lại có liên quan?
Dòng máu của ngươi rất đặc thù hả?
Máu của bát đại gia chẳng lẽ thật sự cơ vấn đề?
"Là vầy..."
Lý Hạo suy nghĩ, nói nhỏ: "Hầu bộ trưởng... Thật sự bị thương, còn là vết thương cũ năm xưa, ngũ tạng bị tổn hao cực kỳ nghiêm trọng! Nhưng ta có thể trị hết thương thế cho hắn, một khi chữa trị tốt thì thực lực của Hầu bộ trưởng sẽ mạnh hơn ba phần."
Vu Khiếu sắp cười, sao có thể được.
Ngươi có thể trị hết?
Lừa ai đây trời!
"Thật mà!"
Lý Hạo giải thích: "Thật ra máu của ta vẫn luôn có vài hiệu quả như vậy, chỉ là ngay từ đầu ta cũng không để ý. Ngày đó Hầu bộ trưởng giết Hồng Phát, thụ thương, ta không đành lòng nên đã cho hắn một giọt máu... Kết quả sau khi phục dụng, bộ trưởng nói máu của ta là chí bảo... Cho nên hắn đã để ta lập tức đến Bạch Nguyệt Thành. Mấy ngày nay hắn bế quan, đại khái cũng để chuẩn bị cho việc này."
"Trò cười... Làm sao có thể..."
Lý Hạo giống như hơi không cam tâm, thấy gã không tin, hơi cắn răng, cả gan nói: "Đại nhân, ngài không tin cũng không sao, nếu ngài tin... Bây giờ ngài tự tạo một vài vết thương nhỏ xíu... Ta lấy một giọt máu, ngài nếm thử thì biết."
Vu Khiếu khẽ nhíu mày, giờ phút này, lại có tâm tình chập trùng.
Sẽ không... Là thật?
Không thể nào!
Gã nhíu mày rất lâu mới gật đầu: "Vậy cứ thử xem sao!"
Nói rồi, đầu ngón tay gã trong nháy mắt đã nứt ra một cái khe, máu bắt đầu thẩm thấu ra.
Lý Hạo cũng không nói nhảm, cắn răng một cái, vạch trên cánh tay một cái, xuất ra một đường vết máu, rất nhanh, một giọt máu chảy ra ngoài.
Lý Hạo lấy máu xuống, giờ phút này, rất nhiều kiếm năng tràn vào.
Lý Hạo vội vàng dùng nội kình bao khỏa máu, đưa cho đối phương.
Vu Khiếu nhìn giọt máu này, khẽ nhíu mày, gã hơi ghét bỏ.
Thế nhưng... Nếu là thật thì sao?
Gã vẫn chịu đựng buồn nôn, nuốt chửng giọt máu này.
Trong nháy mắt... Vu Khiếu thầm chấn động kịch liệt.
Má!
Tình hình gì vậy?
Giờ khắc này, gã cảm nhận được một số khác biệt, nào chỉ là khác biệt, vết thương trên tay đã lập tức khôi phục.
Không chỉ như vậy, gã thậm chí cảm giác giọt máu này đang cường hóa thân thể của mình.
Một vài thương thế, tại thời khắc này thế mà khôi phục trong tích tắc.
Không thể tưởng tượng nổi!
Điều này... Điều này... Sao có thể?
Gã nhìn về phía Lý Hạo, trong mắt tràn đầy hãi nhiên và chấn kinh.
Điều này không thể!
Nếu điều này là thật thì Lý Hạo này đơn giản chính là một gốc bảo dược hình người.
Không chỉ như vậy... Ngớ ngẩn này... Ngớ ngẩn này thế mà đi nói khắp nơi. Ông trời ơi..!
Gã bị hành động ngu ngốc của Lý Hạo rung động.
Loại sự tình này, cho dù là thật thì cũng không thể nói khắp nơi.
Đây quả thực là muốn chết.
Giờ khắc này, gã nghiêm trọng hoài nghi, Hầu Tiêu Trần có thể là muốn ăn tên này, hoặc là xem hắn như đại dược hình người nuôi dưỡng.
Hầu Tiêu Trần có tổn thương không?
Có lẽ... Là có.
Mặc kệ thật giả, khi gã cảm nhận được máu của Lý Hạo đặc thù, ai có thể chịu đựng dụ hoặc như vậy?
Giờ khắc này, Vu Khiếu chỉ có một tâm tư... Gã muốn giết Lý Hạo tại chỗ, trực tiếp biến hắn thành đại dược... Không được, không được!
Hầu Tiêu Trần biết!
Mà những người còn lại đều biết gã dẫn Lý Hạo đi, tuyệt đối không được. Một khi như vậy, dưới sự điên cuồng, Hầu Tiêu Trần nhất định sẽ giết gã, mà nếu không cách nào giết gã thì nhất định sẽ bại lộ tất cả, khi đó sẽ không thuộc về gã nữa!
Đại dược!
Đây quả thực còn trân quý hơn so với một vài chí bảo trong truyền thuyết.
Một giọt máu, gã cảm thấy cả người đều trẻ ra.
Vậy còn... Vậy còn máu toàn thân thì sao?
Phải chăng... Để cho gã bước vào Húc Quang, thậm chí cao hơn một tầng?
Giờ khắc này, Vu Khiếu cũng hơi điên cuồng.
Đồng thời gã cũng vì Lý Hạo ngớ ngẩn và ngu xuẩn nên cảm thấy rung động. Hắn không nghĩ tới có người biết sẽ nổi lòng giết hắn sao?
Ông trời của ta, tổ chức Hồng Nguyệt biết không?
Bọn họ chẳng lẽ cũng vì điều này?
Chẳng lẽ máu của bát đại gia đều có hiệu quả này?
Khó trách Hồng Nguyệt một mực săn giết người của bát đại gia... Nếu là như vậy, Ánh Hồng Nguyệt có thể cường đại như thế, giống như đã có giải thích.
Ánh Hồng Nguyệt... Ánh Hồng Nguyệt kế tiếp?
Ai đạt được Lý Hạo, chẳng phải sẽ thành Ánh Hồng Nguyệt kế tiếp còn gì?