Trong chớp nhoáng này, Vu Khiếu suy nghĩ rất nhiều.
Gã muốn giết người, muốn giết người diệt khẩu... Không, muốn giết người lấy máu, thậm chí là thịt!
Huyết nhục đều là chí bảo!
Không thể để Hầu Tiêu Trần được lợi, tuyệt đối không thể.
Một khi Hầu Tiêu Trần thật sự có thương, nuốt máu của Lý Hạo để khôi phục, vậy quá đáng sợ.
Dù không có thương thì máu của Lý Hạo cũng là chí bảo.
Một giọt máu, thậm chí vượt mặt một viên Thần Năng Thạch. Phải biết đây chỉ là một giọt máu phổ thông, giờ khắc này, gã thậm chí hơi đau lòng, đau lòng Lý Hạo trước đó hình như lấy ra mấy giọt tâm đầu huyết, nghe nói lúc ấy không ai để ý.
Đáng chết, lãng phí!
Gã có tâm muốn lấy máu, nhưng lại suy nghĩ, Hồ Thanh Phong để cho mình lấy máu nghiên cứu, một khi bị hắn nghiên cứu ra cái gì, hoặc là phát hiện cái gì... Vậy thì phiền toái.
Nghĩ đến đây, gã nghiêm túc nói: "Vậy chẳng phải tâm đầu huyết của ngươi có hiệu quả tốt hơn còn gì?"
Lý Hạo gật đầu: "Đương nhiên, mà lại cầm trên tay là sẽ có hiệu quả."
"Cái kia... Ngươi mấy ngày lại hội tụ tâm đầu huyết, không vội!"
Vậy càng không thể mang về, Lý Hạo đồ đần này, một khi tìm hắn đòi, mà hắn lại lấy tâm đầu huyết, Lý Hạo nhất định sẽ có hơi dị thường, rất dễ dàng bị phát hiện.
Vu Khiếu hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Việc này can hệ trọng đại, đừng lại nói lung tung cho người khác biết, sẽ nguy hiểm cho an toàn của ngươi! Lý Hạo, ngươi sao có thể tùy tiện nói cho người khác biết?"
Lý Hạo chất phác nói: "Không có, ta chỉ nói cho Hầu bộ, Hầu bộ thụ thương là vì ta ra tay, ta không đành lòng nhìn hắn thổ huyết. Còn đại nhân..."
Lý Hạo chất phác cười nói: "Đại nhân là thiên tài tổng bộ tới. Nghe nói thiên tài ở Trung Bộ vô số, người như ta, đại khái Trung Bộ cũng có thật nhiều, huống chi tổng bộ đại nhân tra hỏi, ta cũng không thể lừa gạt! Đều là Tuần Dạ Nhân, Tuần Dạ Nhân đại biểu chính nghĩa... Cho nên ta không sợ!"
Ngớ ngẩn!
Vu Khiếu trong lòng thầm mắng một tiếng, nếu đang ở nơi hoang vu thì ta sẽ lập tức xử lý ngươi!
Lúc này gã không nghĩ tới việc nói điều này nói cho Hồ Thanh Phong.
Trên thực tế, Lý Hạo cũng chắc chắn gã sẽ không nói.
Sao lại nói được?
Nếu gã nói... Lý Hạo đều có thể gọi gã một tiếng ông nội!
Đương nhiên nếu thật sự nói thì cũng không có việc gì.
Nếu Hồ Thanh Phong thật sự có tâm tư này thì nhất định phải đi thử một chút. Lý Hạo không để ý lấy một giọt máu bình thường cho người ta nếm thử hương vị... Vu Khiếu đại khái lại bởi vì giả truyền tình báo, bị tổng bộ Húc Quang đánh cho tàn phế.
Giờ khắc này, Lý Hạo biết tên này đã động tâm.
Đổi thành hắn, cũng sẽ động tâm.
Nguyên Thần Binh, huyết dịch chí bảo... Nếu ngươi đều có thể nhịn xuống, vậy ngươi chính là Thánh Nhân. Ta hiểu lầm ngươi, ngươi không đến giết ta, ta tuyệt đối sẽ không tìm ngươi gây chuyện, ngươi đơn giản chính là Siêu Năng Giả mẫu mực!
Nếu động tâm, Hầu bộ trưởng vừa xuất quan thì không có việc khác.
Lúc này, mặc kệ Lý Hạo có nên giết hay không, có thể giết thì đều nên giết mới đúng!
Hầu bộ trưởng xuất quan chính là áp lực lớn nhất của Vu Khiếu.
Quả nhiên, Vu Khiếu bỗng nhiên nói: "Ngươi biết khi nào Hầu bộ trưởng xuất quan không?"
Lý Hạo lắc đầu, chẳng qua lại nói: "Đại khái chắc sẽ nhanh, Ngọc bí thư nói nhiều nhất ba ngày nữa! Bởi vì kế tiếp còn có rất nhiều việc phải xử lý, Hầu bộ không thể không xuất quan."
Nói đến đây, Lý Hạo cười ha hả nói: "Hầu bộ xuất quan, vậy thương thế của hắn, ta có thể trị liệu, thực lực của Tuần Dạ Nhân chúng ta sẽ càng mạnh! Cộng thêm mấy vị đại nhân cũng ở đây, nói không chừng có thể một mẻ hốt gọn ba tổ chức lớn!"
Ngây thơ!
Vu Khiếu trong lòng thầm mắng một tiếng, cũng có cảm giác cấp bách.
Ba ngày!
Nhiều nhất ba ngày... Thời gian rất gấp, có lẽ chưa tới ba ngày là đối phương đã xuất quan.
Nghĩ đến đây, gã mở miệng nói: "Vậy thì hôm nay ngươi trở về, phác thảo sơ đồ ra, sau đó mang trên người. Nếu tư có thời gian, lúc nào cũng có thể sẽ tới tìm ngươi, ngươi giao cho ta là được... Đúng, mọi việc hôm nay ta và ngươi nói, đừng kể cho bất cứ kẻ nào!"
Lý Hạo gật đầu: "Được!"
Vu Khiếu suy nghĩ, bỗng nhiên lấy ra một vật, đó là một viên Thần Năng Thạch. Vu Khiếu hơi đau lòng nhưng vẫn rất nhanh giao cho Lý Hạo: "Cái này cho ngươi, Thần Năng Thạch, ngươi hẳn là biết được một chút, thưởng ngươi!"
Lý Hạo vui mừng quá đỗi, vẻ mặt kích động, có vẻ khó có thể tin.
Tiếp theo, hắn lại cẩn thận cẩn thận nói: "Đại nhân... Thật sự cho ta hả?"
"Đương nhiên!"
"Đa tạ đại nhân!"
Lý Hạo vui mừng quá đỗi, lại một mặt hâm mộ nói: "Đại nhân, ngài... Thứ này... Là thế nào lấy ra đó? Ta nhìn Hách bộ giống như cũng lấy đồ vật đi ra như thế..."
"Nhẫn trữ vật thôi!"
Lúc này Vu Khiếu cũng cười, không có vấn đề nói: "Trong một vài cổ di tích có chứa nhẫn trữ vật, mà Trung Bộ cũng đang nghiên cứu phát minh, bây giờ cũng đã sản xuất một nhóm, một vài Siêu Năng Giả hệ Không Gian đang chế tạo! Giá cả không rẻ, chẳng qua đối với chúng ta thì cũng không tính là gì..."
Lý Hạo hâm mộ đỏ mắt, Vu Khiếu cười nói: "Làm rất tốt, nếu lần sau ngươi lại lập công thì ta đưa ngươi một chiếc cũng được!"
Lý Hạo thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: "Đa tạ đại nhân cất nhắc!"
"Việc nhỏ!"
Bây giờ Vu Khiếu cũng cười thoải mái, uống chén trà, đè nén kích động trong lòng, lại nói: "Ngươi bây giờ ở cùng chỗ với Hách Liên Xuyên hả?"
"Ừm, ở đối diện."
Vu Khiếu gật đầu, lại nói: "Đi làm cũng cùng đi luôn hả?"
Lý Hạo lắc đầu: "Đi làm hôm nay cùng đi, tan tầm ta đi một mình, Hách bộ tăng ca, hắn là bộ trưởng, làm việc bận rộn. Lại nói cũng không xa, một mình ta trở về là được rồi, vừa vặn tìm hiểu Bạch Nguyệt Thành. Ta mới đến, không hiểu gì cả."
"A, vậy cũng không tệ!"
Vu Khiếu cười nói: "Người trẻ tuổi phải nên tự lập mới tốt!"
Lý Hạo nở nụ cười, gật đầu: "Đại nhân nói đúng, cho nên ta nhất định sẽ càng tự lập hơn. Trước kia ở Ngân Thành, đều là lão sư chăm sóc, chuyện gì cũng là lão sư nói, cho tới bây giờ ta đều chưa từng nghĩ tới việc tự lập..."
Thì ra là một bé ngoan!
Trách không được!
Giờ khắc này, Vu Khiếu đã hiểu vì sao tiểu tử này đơn thuần như vậy.
Viên Thạc à Viên Thạc, là ngươi dưỡng tên đồ đệ này của mình phế đi.
Trẻ lớn!
Đây chính là bảo bối của mẹ trong truyền thuyết?
Không đúng, đây coi như bảo bối của lão sư mới đúng?
"Lão sư ngươi đối xử với ngươi rất tốt hả?"