Mà tiểu kiếm cũng đang không ngừng tiêu hao.
Chờ Lý Hạo tu luyện một trận, hao tổn rỗng Thần Năng Thạch lôi năng và phong năng, bây giờ hắn chỉ còn lại có 7 khối Thần Năng Thạch. Trong đó có 5 khối là năm hệ, hai khối khác, một khối đen kịt, một khối lạnh buốt, Lý Hạo không dám tùy tiện hấp thu.
Có thể đó là hệ Ám và hệ Băng, Lý Hạo không bằng lòng tùy tiện hấp thu. Năng lượng Thần Năng Thạch rất dư dả, muốn hấp thu thì cũng muốn hấp thu chút năng lượng thần bí trước, sau khi biết tác dụng mới có thể hấp thu Thần Năng Thạch.
Năm thuộc tính, Lý Hạo đều chuẩn bị cho tiểu kiếm dùng.
Kiếm năng mới là vốn.
...
Hách Liên Xuyên bận rộn cho tới tạm trưa.
Tận tới lúc giữa trưa mới có chút thời gian nhàn rỗi, chuẩn bị trở về phòng làm việc nghỉ ngơi một lát.
Còn chưa đi vào phòng làm việc, hắn đã khẽ nhíu mày, trong văn phòng hơi vang động.
Lý Hạo?
Đại khái là vậy!
Tên này thật ra rất rảnh, buổi sáng giúp xong hắn là có thể trở về, hoặc là ra ngoài đi dạo, nhìn ngắm Bạch Nguyệt Thành, nhưng Lý Hạo không có làm thế.
Gia hỏa này đi làm cuồng nhân.
Không xuống ban không đi người!
Nhưng chỗ của tổng bộ nhỏ, thật ra không có chỗ làm việc của Lý Hạo, hắn cũng không có công tác cần làm.
"Tu luyện trong phòng làm việc của ta hả?"
Hách Liên Xuyên thầm nghĩ, trực tiếp mở cửa phòng làm việc ra.
Hắn vừa mở cửa, Lý Hạo ở đối diện đã cấp tốc nội liễm thần quang trong mắt, ra quyền hơi vô lực, nhưng mà dù sao Hách Liên Xuyên cũng là cấp Tam Dương, lúc này gần sát Lý Hạo, trong nháy mắt hắn bỗng nhiên có cảm giác thấu xương.
Hách Liên Xuyên nhìn Lý Hạo một hồi, Lý Hạo vẫn còn đang đánh quyền, lại mở miệng cười nói: "Bộ phó, mượn phòng làm việc của ngài tu luyện một lát. Ta không có chỗ để đi... Bộ phó không để ý chứ?"
Hách Liên Xuyên thờ ơ gật đầu, đặt cặp công văn trong tay xuống, ngồi xuống một bên trên ghế salon, rót chén trà tự uống, lại nhìn Lý Hạo. Lý Hạo vẫn không có dừng lại, còn đang luyện quyền.
Xương cốt cũng phát ra tiếng vang yếu ớt.
Nhìn cũng chỉ có gân cốt và tiếng vang lên của cấp Trảm Thập.
Nhưng Hách Liên Xuyên không để ý những thứ này, hắn chỉ cảm thụ chút khí cơ lưu lại trong toàn bộ phòng làm việc, khí cơ rất yếu ớt, nhưng gần sát lại một mực có cảm giác đau đớn thấu xương.
Hắn không quấy rầy Lý Hạo, chỉ yên lặng nhìn xem.
Mà Lý Hạo cũng không coi ai ra gì, tiếp tục luyện quyền tiêu hóa năng lượng Húc Quang còn thừa lại đại khái khoảng một phần ba.
Cho tới trưa, hắn cũng chỉ tiêu hóa hai phần ba.
Chẳng qua theo năng lượng giảm bớt, hắn tiêu hóa càng lúc càng nhanh.
Ngũ tạng cũng cảm giác cường đại hơn nhiều so với trước đó.
Mà điều này chỉ là một bộ phận.
Trọng yếu nhất chính là cường độ xương cốt của hắn, Lý Hạo cảm thấy mạnh rất nhiều so với trước đó.
Máu trong cơ thể như sóng biển lao nhanh, điều này khiến Lý Hạo có loại xúc động muốn đánh một quyền về phía Hách Liên Xuyên. Hắn thậm chí còn muốn thử xem, dưới một quyền này, dù không cần thế thì hắn có thể đánh một trận với Tam Dương này không?
Đương nhiên hắn đã nhẫn nại lại.
Nhẫn nại là vì bộc phát tốt hơn.
Ở nơi này không ai có thể tín nhiệm, người hắn tín nhiệm nhất thật ra vẫn là lão sư, trừ lão sư ra, có lẽ chính là đội trưởng.
Người tiểu đội Liệp Ma đáng giá tín nhiệm so bất cứ kẻ nào ở đây.
Liễu Diễm cũng ở Tuần Dạ Nhân, nhưng Lý Hạo lại không có đi gặp nàng, Liễu Diễm cũng không tới gặp Lý Hạo, không khác gì nhau, họ đều giữ một khoảng cách.
Đây là Bạch Nguyệt Thành!
Vô số người đang chăm chú vào Lý Hạo, lúc này Liễu Diễm tới gặp Lý Hạo sẽ chỉ làm người để ý, ghé mắt, thậm chí gặp phải nguy hiểm.
Liễu Diễm không đến cũng đại biểu trí tuệ của nàng.
Hách Liên Xuyên trước mặt có lẽ là người tốt... Thế nhưng ai biết sâu trong nội tâm của hắn đến cùng nghĩ gì?
Người tốt?
Người tốt sẽ nghĩ đến việc xử lý Tam Dương cấp trên?
Đưa mắt nhìn bốn phía, toàn bộ Bạch Nguyệt Thành... Có mấy người đáng giá hắn tín nhiệm?
Mà Lý Hạo chỉ có thể dựa vào bản thân.
Dựa vào song quyền này, dựa vào kiếm trong tay!
Nếu kiếm không đủ sắc bén, làm sao có thể ở đây sinh tồn được.
Suy nghĩ trong lòng, hiện ra trong quyền.
Giờ khắc này, quyền của Lý Hạo vẫn như cũ suy nhược, nhưng lại trong lúc mơ hồ có sát khí sôi trào.
Hắn muốn giết ra một mảnh thiên địa mới!
Như Ma Vương hắn thấy trong huyễn cảnh, dùng một thanh đao giết thiên hạ im lặng, giết địch nhân ngừng chiến!
Hồng Nguyệt, Tuần Dạ Nhân...
Quá phức tạp!
Lý Hạo không muốn xâm nhập hiểu rõ bọn họ, không cần thiết. Hắn chỉ muốn nói, xem như ta là truyền thừa huyết mạch của bát đại gia thì các ngươi cũng đừng tới tìm ta, ta vốn chỉ là một học sinh bình thường thôi, làm gì phải liên lụy ta vào?
...
Sắc mặt Hách Liên Xuyên hơi ngưng trọng.
Chén trà trong tay không có lại cử động.
Quyền của Lý Hạo càng ngày càng mãnh liệt, càng lúc càng nhanh.
Gia hỏa này bây giờ đang suy nghĩ gì?
Hắn... Phải chăng đã bước vào Đấu Thiên?
Quyền này... Không phải thế, nhưng trong lúc mơ hồ lại có xu thế hướng thế chuyển đổi, chẳng lẽ nói Lý Hạo này cũng muốn ngộ loại thế thứ hai?
Hắn nhíu mày, hắn không hiểu võ sư quá rõ.
Nhưng hắn mơ hồ cảm thấy... Loại quyền này của Lý Hạo mạnh hơn so với một vài võ sư cảm ngộ thế, vì sao không phải thế?
Chỉ có một điều có thể!
Hắn là Đấu Thiên!
Bởi vì bước vào Đấu Thiên, cảm ngộ thế càng khó, mà Lý Hạo có một loại thế, cho nên loại thế thứ hai không dễ chuyển đổi. Nếu giờ phút này Lý Hạo là Phá Bách, hắn có lẽ trực tiếp có thể hóa quyền ý này thành thế.
Tiểu tử đáng sợ, mọi người đều cảm thấy người này chỉ đặc thù do thân phận, lại không để ý đến thiên phú của hắn.
Thế, không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể cảm ngộ.
Tất cả mọi người đều đang xem nhẹ Lý Hạo.
...
Lý Hạo không quản Hách Liên Xuyên, hắn vẫn như cũ vong ngã đánh quyền.
Hổ Quyền!
Trong Ngũ Cầm Thuật, tính công kích của Hổ Đấu Thuật mạnh nhất, lấy giết làm chủ.
Lý Hạo đã từng thấy lão hổ, lại cũng chỉ là hổ trong lồng, giống như chính hắn, nhốt trong lồng giam, dù lồng giam này vô cùng lớn thì vẫn chẳng thay đổi việc hắn bị vây trong lồng giam.
Lộ ra nụ cười giả tạo, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Ai cũng muốn sống chân thực một chút!
Nhưng hắn... Có thể không?
Hắn không thể!
Đánh vỡ lồng giam mới thấy chân ngã.
Nhưng lồng giam này, ta có thể đánh vỡ không?