Trong lòng Lý Hạo không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể không cam lòng.
Hầu Tiêu Trần cứu được hắn, hắn nhất định phải triển lộ giá trị của mình với Hầu Tiêu Trần, cho nên hắn bộc lộ Địa Kiếm Thế.
Hầu Tiêu Trần để hắn đến Bạch Nguyệt Thành, hắn dù rất muốn ở lại Ngân Thành nhưng vẫn tới Bạch Nguyệt Thành, bởi vì hắn không có cách nào lựa chọn.
Lão sư đi, bởi vì Hồng Nguyệt muốn giết lão sư... Mà tất cả những điều này cũng bắt nguồn từ việc trước đó lão sư giết rất nhiều cường giả Hồng Nguyệt... Mà nguyên nhân này, thật ra cũng bởi vì Lý Hạo.
Người luôn luôn thân bất do kỷ!
Giờ khắc này, Lý Hạo thầm nghĩ rất nhiều, lúc này Hổ Đấu Thuật cũng được hắn đánh tới đỉnh phong, không phải mãnh hổ nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly, mà là biệt khuất đến cực hạn, khát vọng phá lồng lao ra!
Ta muốn đánh vỡ lồng giam này!
Nhưng ta không thể!
Cảm xúc quá phức tạp, dung nhập Ngũ Cầm bí thuật, ra quyền, thu quyền.
Hách Liên Xuyên nhìn một hồi, bỗng nhiên khó chịu cực kì.
Loại ra quyền chưa hết hứng, loại cảm giác biệt khuất, loại cảm giác đánh một quyền đi ra, đánh tới một nửa lại thu hồi đi khiến hắn hơi muốn thổ huyết.
Đây là quyền gì?
Hổ Đấu Thuật?
Hắn từng thấy Hổ Đấu Thuật, cũng từng nhìn Viên Thạc đánh quyền này, rất mạnh, rất nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly, rất cường hãn, sát ý ngập trời, như mãnh hổ hạ sơn, uy hiếp sơn lâm.
Nhưng Hổ Đấu Thuật của Lý Hạo được đánh ra có cảm giác hoàn toàn khác biệt.
"Khụ khụ khụ..."
Hắn không thể không điên cuồng ho khan, hắn không cố ý, hắn thật sự nhìn khó chịu, khó chịu đến mức hắn thở dốc.
Lý Hạo đang đánh quyền, trong nháy mắt ngừng nắm đấm.
Hắn nhìn về phía Hách Liên Xuyên, khẽ nhíu mày.
Hắn đánh đang cao hứng, Hách bộ không nên cắt ngang hắn.
Hách Liên Xuyên thở ra một hơi thật dài, thở dốc nói: "Không cố ý, chẳng qua... Thật quá khó tiếp thu rồi. Lý Hạo, ngươi đánh Hổ Đấu Thuật hả?"
Lý Hạo khẽ gật đầu.
Hách Liên Xuyên thở dốc một trận, hơi chần chờ nói: "Vì sao... Không giống lão sư ngươi lắm? Còn nữa, ngươi có phải đánh một nửa đã thu quyền rồi không?"
Hắn nhịn không được phải hỏi.
Lý Hạo nở nụ cười: "Bí thuật của võ sư xem như một loại, cũng tùy từng người mà khác nhau, bí thuật đánh ra chưa hẳn chính là một dạng, về phần một nửa thu quyền, thế thì không đến mức. Chỉ là bởi vì ta còn không có tìm được mục tiêu ra quyền, phương hướng ra quyền."
Hách Liên Xuyên cái hiểu cái không.
Hắn lần nữa thở ra, nói: "Quyền này của ngươi kém chút bá khí, ngược lại có nhiều… cảm giác ngạt thở!"
Lý Hạo gật đầu, trong lòng còn đang suy nghĩ quyền vừa rồi.
Ngũ Cầm Thuật, ban đầu hắn tiếp xúc bí thuật, cũng tu luyện nhiều sách bí thuật nhất.
Vừa rồi đánh quyền một trận, chính hắn cũng có cảm giác, nếu hắn còn ở Phá Bách thì có thể sẽ bởi vậy cảm ngộ một loại thế, cũng không phải là hổ thế như lão sư mà là một loại hổ thế khác.
Ai nói hổ trong lồng sẽ không có thế?
Lý Hạo nghĩ đến điều này, bỗng nhiên mở miệng: "Bộ phó, gần đây có vườn bách thú không?"
"A?"
Hách Liên Xuyên bị hắn chuyển chủ để quá nhanh, không biết làm sao, thật lâu sau mới nói: "Có, ngươi hỏi Vương Minh xem, hắn có thể biết."
"Được!"
Giờ phút này, Lý Hạo bỗng nhiên muốn đi xem lão hổ. Bình thường hắn không muốn xem hổ trong lồng, hắn muốn nhìn một con mãnh hổ bị nhốt trong lồng giam, nhưng vẫn muốn nhảy ra ngoài.
Những mãnh hổ quen thuộc, an dật, không bằng lòng thoát đi, không phù hợp quyền của hắn.
"Bộ phó, vậy ta đi xuống trước."
"Đi đi, cẩn thận chút."
Nghĩ đến đây, Hách Liên Xuyên lại nói: "Không nên đi lung tung, cũng đừng đi quá xa, dẫn tới chút phiền toái."
Giờ phút này, hắn còn muốn câu Vu Khiếu.
Nếu đưa tới một đám võ sư trước, chưa chắc là chuyện tốt.
Lý Hạo gật đầu: "Ta sẽ không đi xa."
Hắn chỉ là muốn nhìn ngắm ở gần đây.
Nếu quá xa, hắn không đi được.
...
Dưới lầu.
Lý Hạo đợi một hồi, mới chờ được Vương Minh.
Trước đó tên này cũng không ở tổng bộ Tuần Dạ Nhân, chắc là ra ngoài ăn cơm. Giờ phút này gã ăn miệng đầy mỡ trở về, nhìn thấy Lý Hạo, gã cười ha hả nói: "Ta chuẩn bị gọi ngươi cùng đi ăn cơm, kết quả không thấy ngươi, ta cũng không tìm ngươi luôn."
"Gần đây có vườn bách thú không? Hoặc là nơi nào có lão hổ vừa bị bắt… Con hổ vừa bắt, còn có dã tính đó?"
Vương Minh sửng sốt một hồi, lão hổ?
Một lát sau, gã hồi tưởng một chút: "Cái này... Ta ngẫm lại đã, vườn bách thú thì có, nhưng muốn nói vừa bắt được, ta thực sự không biết. Ta thay ngươi hỏi thử xem, vừa bắt được thì vườn bách thú chưa chắc có, nhưng vài bằng hữu của ta có thể sẽ có."
Lý Hạo lộ vẻ nghi ngờ.
Vương Minh cười ha hả nói: "Siêu năng quật khởi, vài bằng hữu của ta cũng là Siêu Năng Giả, bọn họ thích chơi, có vẻ ưa thích đi săn. Một vài rừng sâu núi thẳm gần đây, bọn họ cũng sẽ đi, nếu đi, có thể sẽ bắt một vài con hổ gì đó... Dù sao thời đại này không giống với thời trước, nuôi lão hổ uy phong hơn nuôi chó!"
Lý Hạo không lên tiếng.
Vương Minh cũng không nhiều lời, cấp tốc gọi điện hỏi thăm.
Mạng lưới quan hệ của gã rất sâu, người quen cũng nhiều.
Gọi năm sáu cuộc, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, cấp tốc cúp máy thông tin, cười ha hả nói: "Có! Ta có một người bạn, hôm trước vừa bắt một con mãnh hổ, đại hổ lộng lẫy, dã tính cực kỳ! Đáng tiếc, chộp tới mấy ngày nay, không ăn không uống, bằng hữu của ta đang dạy dỗ... Lý Hạo, ngươi muốn đi xem không?"
Gã nghĩ Lý Hạo quá nhàm chán, muốn tìm chút kích thích.
Đương nhiên trong Ngũ Cầm bí thuật cũng có Hổ Đấu Thuật, có lẽ là vì cảm ngộ Hổ Đấu Thuật?
Mặc kệ đi!
Một con mãnh hổ thôi, năm đó có lẽ là thứ không thể trêu chọc, còn bây giờ tùy tiện một Nguyệt Minh hoặc Phá Bách đều có thể tuỳ tiện giải quyết nó.
Bây giờ, trừ khi là thú thành tinh chứ nếu không, bất kỳ con thú nào cũng sẽ không tiếp tục là uy hiếp của nhân loại.
"Xa không?"
"Không xa..."
Vương Minh nói, bỗng nhiên cười nói: "Sợ nguy hiểm hả? Vậy để bằng hữu ta trực tiếp chở tới đây, dù sao cũng không khó."
"Không cần, không xa thì đi xem chút đi."
"Vậy được!"
Vương Minh cười ha hả, rất nhanh dẫn Lý Hạo đi ra ngoài.
Đến Bạch Nguyệt Thành, gã không còn là người không có xe nữa.
Giờ đây, Vương Minh rất nhanh lái một chiếc xe nhỏ cực kỳ bựa màu đỏ, đặc biệt làm cho người ghé mắt.
Vương Minh ngồi trên xe, nhìn Lý Hạo ven đường, cười ha hả nói: "Lên xe đi, nhìn cái gì! Chính là xe của ta, ta ở Bạch Nguyệt Thành có rất nhiều xe, lần trước đi Ngân Thành không có cách nào lái qua, cho nên không mang."
Lý Hạo không nói gì, nhảy lên xe.
Vương Minh đạp máy brum một tiếng, nổ máy xe, tốc độ cực nhanh.