Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 515 - Chương 515: Phẫn Nộ Cùng Không Cam Tâm

Chương 515: Phẫn Nộ Cùng Không Cam Tâm Chương 515: Phẫn Nộ Cùng Không Cam Tâm

Ở trong nội thành, tên này bởi vì là Siêu Năng Giả, tốc độ phản ứng cũng nhanh, cũng không sợ xảy ra chuyện. Tốc độ trong nháy mắt vượt qua trăm mã lực, mà lại gã vẫn còn tiếp tục tăng tốc.

Lý Hạo không nói gì, mặc dù hắn cảm thấy cũng không phải là quá tốt, nhưng hình như người Bạch Nguyệt Thành đã quen rồi, sao hắn phải nói thêm làm gì.

Vương Minh vừa lái xe, vừa mở miệng lớn tiếng nói: "Lập tức tới ngay, bằng hữu kia của ta cũng là Siêu Năng Giả, chẳng qua chỉ là Nguyệt Minh, hắn không gia nhập Tuần Dạ Nhân, cũng không gia nhập tổ chức gì khác, là người tu hành độc lập. Thân phận của cha hắn không thấp, là một nhân vật lớn của Hành Chính Tổng Thự, bàn về địa vị, tại Hành Chính Tổng Thự có thể xếp Top 10, chẳng qua không cần để ý, chúng ta cũng không gạt hắn!"

Lý Hạo không nói gì, hắn không quan tâm, hắn chỉ muốn xem con mãnh hổ kia.

...

Không đến mười phút đồng hồ, xe ngừng lại trước cửa một trang viên.

Hoàn toàn rất gần.

Có vẻ tới gần Nam Giao, chẳng qua cho dù hơi tới gần vùng ngoại thành thì việc ở đây có một tiểu trang viên cũng không tầm thường.

Ở cửa ra vào, một người trẻ tuổi nhìn thấy xe dừng lại, cười ha hả nói: "Lão Vương, ngươi tới nhanh lắm, cuối cùng ngươi cũng về từ Ngân Thành - nơi phân chim cũng không có kia, ta còn tưởng rằng ngươi bị đày đi nữa!"

"Ngươi mới bị đày đi!"

Vương Minh cười ha hả, trực tiếp nhảy xuống xe, gọi Lý Hạo, cấp tốc nói: "Chu Cần, đừng nói nhảm, lão hổ ở đâu? Huynh đệ của ta muốn nhìn mãnh hổ..."

Người tuổi trẻ kia nhìn thoáng qua Lý Hạo, nghi ngờ nói: "Vị này... Giới thiệu chút được không?"

"Sư huynh của ta!"

Vương Minh cười ha hả, cũng không nhiều lời: "Bớt nói nhảm, hỏi nhiều như vậy làm gì!"

"Được!"

Người trẻ tuổi kia cũng không hỏi nhiều, chỉ là nhìn nhiều Lý Hạo vài lần, Lý Hạo khẽ gật đầu. Vốn người tuổi trẻ kia muốn trêu chọc vài câu, kết quả bỗng nhiên cảm giác hơi khó chịu, người này... Để hắn thấy hơi khó chịu.

Hắn cũng không tiện nói ra cảm thụ gì, chỉ là cảm giác... Cảm giác rất giống con hổ mình bắt được hôm trước.

Giờ khắc này, không biết thế nào, hắn bỗng nhiên nghĩ đến con mãnh hổ kia.

Bình thường một mực ở trong lồng không nhúc nhích, nhưng một khi tới gần, trong nháy mắt vọt lên, bắt được một cơ hội nhỏ nhoi là sẽ đả thương người, kiệt ngạo bất tuân, hắn cũng đã huấn luyện mấy ngày mà không có chút chút tác dụng nào.

Mãnh hổ kia không ăn không uống, dã tính khó thuần.

Hắn cũng chuẩn bị lại huấn luyện mấy ngày, còn không có hiệu quả thì sẽ vứt bỏ hoặc đánh chết ăn thịt.

Chu Cần này làm việc coi như có hiệu suất.

Vương Minh muốn nhìn, hắn cũng không chậm trễ, tự dẫn theo hai người đi vào trong, xuyên qua một tòa núi giả. Một lát sau, Lý Hạo thấy được một chiếc lồng cực lớn, mà trong lồng kim loại kia là một con mãnh hổ lộng lẫy nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.

Chu Cần giới thiệu: "Đừng nhìn bây giờ không nhúc nhích, chỉ cần tới gần thì nó sẽ lập tức sẽ nhào lên, trước đó ta cũng xém chút bị trảo thương."

"Con hổ này, mặc dù chỉ là dã thú bình thường nhưng có thể nói là khá mạnh, nếu thật sự là Tinh Quang Sư khác thì đại khái sẽ không giải quyết được nó. Lúc ấy vì tóm nó, bên phía ta cũng có người thụ thương."

Vương Minh kinh ngạc nói: "Không thể nào, các ngươi đều là Nguyệt Minh, sưo còn có thể bị nó trảo thương?"

"Thật!"

Chu Cần đang nói, Lý Hạo đã đi qua.

Bình thường hắn sẽ không vội như thế, nhưng giờ hắn bỗng nhiên rất gấp.

...

Trong lồng.

Mãnh hổ kia không nhúc nhích.

Dù Lý Hạo tới gần thì nó cũng không nhúc nhích, trên da hổ lộng lẫy còn có một số vết máu khô lại, hiển nhiên đã thụ thương.

Theo Lý Hạo càng ngày càng gần, Chu Cần phía sau đang muốn nhắc nhở một tiếng...

Vào thời khắc này, một tiếng hổ gầm vang vọng trang viên.

Trong khe hở lồng giam kim loại, một vuốt hổ to lớn đột nhiên chộp về hướng Lý Hạo, Lý Hạo nhìn lại hướng mắt mãnh hổ con... Đó là ánh mắt phẫn nộ, tuyệt vọng, không cam lòng.

Con hổ này không cam tâm như vậy!

Vuốt hổ vô cùng sắc bén, đột nhiên chộp tới Lý Hạo, tốc độ cực nhanh!

Ầm!

Thân thể khổng lồ trực tiếp đụng vào trên lồng giam, vuốt hổ cách Lý Hạo chỉ có một chút nhưng làm thế nào cũng bắt không được Lý Hạo. Mãnh hổ kia điên cuồng gào thét, đụng toàn bộ chiếc lồng đều kịch liệt rung động.

"Graoo!"

Tiếng gầm gừ không ngừng, dần dần, mãnh hổ kia từ bỏ, lần nữa nằm sấp xuống.

Lý Hạo cứ yên lặng nhìn, thể nghiệm.

Cảm thụ được!

Hắn lại tới gần một tí, sau một khắc, trong lúc vô thanh vô tức, móng vuốt mãnh hổ chộp tới lần nữa, lần này càng nhanh, càng sắc bén hơn, càng mãnh liệt hơn!

Tiếng gầm gừ không còn, chỉ có phẫn nộ và không cam tâm!

Bịch một tiếng vang lên, lồng giam bị nó đụng lần nữa rung động kịch liệt.

Lý Hạo lần nữa tới gần, bỗng nhiên đánh ra một quyền, một quyền này ầm một tiếng đánh vào trên móng của nó, phụt một tiếng, trên móng vuốt toát ra rất nhiều máu, mãnh hổ kia lại không quan tâm, điên cuồng chộp về phía Lý Hạo!

Lại từ đầu đến cuối bắt không được!

Nó điên cuồng, răng bắt đầu cắn xé lồng giam, lần lượt giãy dụa, lần lượt muốn giết ra, lại từ đầu đến cuối không cách nào thành công.

Một mực kéo dài thật lâu!

Giờ phút này, Chu Cần cũng nhìn Lý Hạo ngoài ý muốn, nói nhỏ với Vương Minh: "Bằng hữu này của ngươi... Làm gì vậy?"

"Không biết."

Vương Minh lắc đầu, hắn cũng không biết Lý Hạo làm gì, ngược lại hơi ngược đãi con hổ này, đánh nó mấy quyền.

...

Lý Hạo yên lặng nhìn.

Lại đấm một quyền đẩy con mãnh hổ này lùi lại, sau một khắc, lão hổ lần nữa tấn công đến, cắn xé lồng giam, muốn bắt Lý Hạo.

Cứ như vậy lần này tới lần khác, nó không biết mệt mỏi, không biết đau khổ.

Dần dần, trong ánh mắt con hổ tuyệt vọng càng ngày càng nhiều.

Lúc Lý Hạo xem như nó từ bỏ...

Ngay một khắc này, răng rắc một tiếng, mãnh hổ lần nữa đập ra, lần này, răng nó đột nhiên cắn lấy một lỗ hổng bên trên lồng kim loại trước đó, bụp một tiếng, răng trực tiếp gãy, lại ngạnh sinh sinh tại trên lan can kim loại cắn ra một cái cự đại lỗ hổng.

Sau một khắc, mãnh hổ va chạm, bịch một tiếng, một cây lan can đã bị nó đụng gãy.

Chu Cần kinh hãi, cũng không phải sợ, mà là sợ nó thương tổn tới băng hữu Vương Minh...

Nhưng mà, Lý Hạo lại không nhúc nhích, mặc cho mãnh hổ kia tấn công tới.

Sau một khắc, một trảo hổ chộp tới hướng đầu hắn.

Lý Hạo đưa tay, lại đánh một quyền ra, bịch một tiếng, mãnh hổ bị hắn đập bay.

Lý Hạo tiến lên, mãnh hổ bị đập bay, giờ đây thụ thương không nhẹ, còn đang giãy dụa.

Lý Hạo thở hắt ra: "Biết rõ không đường, biết rõ hẳn phải chết, biết rõ mạng của mình... Còn nhiều lần ra trảo... Không sợ chết hả?"

Mãnh hổ im lặng.

Chỉ là, vẫn như cũ giãy dụa.

Bình Luận (0)
Comment