Lý Hạo đưa tay, mãnh hổ lần nữa vung vẩy móng vuốt, chộp tới Lý Hạo. Lý Hạo một phát bắt được móng của nó, thẩm thấu chút kiếm năng, mãnh hổ vẫn giãy dụa không ngừng.
Lý Hạo trực tiếp nắm vuốt móng của nó, trực tiếp nhét vào trong lồng giam.
Hắn quay đầu nhìn về phía Chu Cần, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Vị bằng hữu này, con hổ này kiệt ngạo bất tuần, ta cầu một nhân tình, có thể thả nó về núi không"
Chu Cần khẽ giật mình.
Lúc này Lý Hạo lấy ra một vật từ trong ngực, đó là một khối xương: "Ở đây có 5 viên năng lượng thần bí hệ Hỏa..."
Lần này Chu Cần đã hiểu, vội vàng nói: "Đừng, ta vốn chỉ muốn thả cho xong việc, thứ đồ chơi này khá mới mẻ, kết quả nuôi không quen, ta còn ghét bỏ chiếm chỗ. Ngươi là bằng hữu của lão Vương cũng chính là bằng hữu của ta, việc nhỏ thôi, lát nữa ta bảo người thả nó về rừng!"
"Đa tạ!"
Lý Hạo nói lời cảm tạ một tiếng, cũng không khách sao.
Hắn nhìn Vương Minh, cười nói: "Xem hết rồi, trở về đi!"
"Không xem nữa hả?"
Vương Minh hơi ngoài ý muốn, ý gì vậy.
Tới đây chính là để thả hổ về rừng?
"Đi, quay về thay ta tạ ơn huynh đệ kia!"
Lý Hạo nói xong, vẫy tay với Chu Cần, cất bước rời đi.
Sau lưng, mãnh hổ kia giống như nghe hiểu, nằm trên mặt đất, không nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn Lý Hạo rời đi.
…
Lý Hạo đi ra khỏi trang viên, bỗng nhiên cười.
Mặc dù khốn tại trong lồng giam, vẫn như cũ không buông bỏ?
Biết rõ nguy hiểm, lại còn muốn đánh vỡ lồng giam, chỉ muốn đánh cược một lần vì sinh tử?
Nhìn lão sư chính là hổ vương gào thét sơn lâm!
Mà ta, hôm nay nhìn thấy lại là ngoan cố chống cự.
Hai loại cảm giác hoàn toàn khác biệt, hai loại hổ thế hoàn toàn khác biệt, nhưng bây giờ Lý Hạo lại cảm thấy thứ này rất thích hợp bản thân.
Lão sư năm đó hoành hành thiên hạ, ông là mãnh hổ xuống núi.
Mà ta, bây giờ khốn tại Bạch Nguyệt Thành, bốn phía nguy cơ ẩn núp, ta chính là hổ trong lồng!
Ngoan cố chống cự!
Lý Hạo vừa đi, vừa cảm ngộ, Vương Minh phía sau dần dần đổi sắc mặt. Thời khắc này Lý Hạo giống như hóa thân thành một con mãnh hổ, vô thanh vô tức, yên lặng nằm sấp, giống như đang chờ đợi thời cơ, nhắm người nuốt ăn!
Gã bỗng nhiên có cảm giác không rét mà run!
Lý Hạo này... Đến cùng thế nào?
Hắn cảm ngộ được cái gì?
Gã cũng học qua Ngũ Cầm Thuật, lại không có cảm nhận được bất kỳ vật gì.
...
Giờ khắc này ngực Lý Hạo có mãnh hổ.
Một con mãnh hổ hình thức ban đầu, dần dần hiện ra trong thần ý của hắn, vô thanh vô tức, ẩn núp chờ đợi.
Khốn tại trong lồng thì thế nào?
Hắn tất có ngày phá lồng vọt ra!
Hổ thế, hiện ra!
Trên xe đua.
Lý Hạo như mãnh hổ quỳ xuống đất, rõ là ngồi, nhưng Vương Minh đang lái xe nhìn thế nào đều cũng thấy bên cạnh có một con hổ đang nằm.
Gã đổ mồ hôi lạnh.
Hôm nay Lý Hạo khác bình thường.
Đây là ngộ đạo?
...
Thời khắc này, Lý Hạo nhắm mắt trầm tư.
Thần ý!
Đây là lần thứ nhất hắn cảm nhận được rõ thần ý, cảm nhận được chân lý võ đạo.
Trước đó lĩnh ngộ kiếm thế hay lĩnh ngộ địa thế cũng thế, có trùng hợp, có cơ duyên, tiên tổ sáng tạo ra kiếm thế Trường Sinh Nhất Kiếm, địa thế là vì Cửu Đoán Kình của Lưu Long va chạm với Ngũ Cầm Thế của lão sư, lần ất hắn xem như đốn ngộ.
Duy chỉ có Ngũ Cầm Thuật, lần này cảm ngộ hổ thế, nói là đốn ngộ, thật ra cũng không phải.
Mà là tâm tình của hắn, Võ Đạo của hắn đều đã đạt đến một điểm bộc phát.
Hôm nay, bạo phát.
Hắn nhìn mãnh hổ bị cầm tù, sinh ra chút cộng minh với nó, lấy thân thay vào mãnh hổ nên mới có thế ở thời khắc này.
Đúng vậy, hổ thế đã hoàn thành!
Trong Ngũ Cầm Thuật, hổ thế là nước, đi thận.
Nhưng Lý Hạo cũng không để ý.
Nước?
Không phải!
Hồng Nhất Đường đã từng chỉ ra bản chất của thế cho hắn, bản chất của thế là không tồn tại thuộc tính. Cửu Đoán Kình của Lưu Long là nước nhưng của phụ thân ông lại là lửa, cùng một loại bí thuật, cùng một loại công pháp.
Hổ thế của hắn khác lão sư.
Thuộc tính gì, nhìn xem bản thân xứng loại nào.
Mãnh hổ trong lòng ngoan cố chống cự.
Đây không phải nước, nước là nhu, hổ của hắn khát vọng giết chóc, khát vọng bộc phát, không hy vọng lại ẩn nhẫn, như lửa phun ra ngoài, hi vọng đốt cháy vùng đại địa này.
Trong lòng có lửa!
Hỏa thế!
Đúng vậy, hổ thế của hắn không phải nước không phải kim, hoàn toàn tương phản, đây là một con hổ khát vọng thiêu đốt.
Hỏa thế!
Lý Hạo hiểu rõ trong lòng, con hổ này chính là lửa trong lòng hắn. Vượn của lão sư mới là Tâm Hỏa Viên, mà hắn lại là Tâm Hỏa Hổ, hai loại phong cách hoàn toàn khác biệt tựa như Lưu Long và phụ thân ông, một người rèn hỏa thế, một người rèn thủy thế.
Trong lòng, mãnh hổ kia nhập trái tim!
Trái tim phảng phất đang thiêu đốt, xiềng xích to lớn cũng muốn khóa lại con hổ trong lồng này, để con hổ này càng thêm nổi giận và điên cuồng.
Ngươi cũng muốn khóa ta?
Không cam lòng trói buộc, mới là bản chất của hổ trong lồng.
Nhưng giờ phút này, xiềng xích trong lòng đang khóa nó lại, nó không cam tâm, nó đang điên cuồng gào thét, điên cuồng cắn xé.
Sắc mặt Lý Hạo bình tĩnh.
Nhịn thêm, nhịn thêm, hôm nay khóa ngươi chỉ là vì để ngày khác phóng xuất ngươi mãnh liệt hơn. Hỏa Hổ kiếm thế, chính là mục tiêu tiếp theo của hắn.
Địa Sơn Chi Kiếm, nặng nề như núi, đại khí bàng bạc.
Nhưng mà lực sát thương còn chưa đủ.
Lý Hạo bắt đầu khóa Hỏa Hổ ở tim, xiềng xích thô to không gì sánh được, mạnh mẽ hơn nhiều so với tỏa địa sơn trước đó. Một viên Huyết Thần Tử cấp Húc Quang đã để tiềm năng của hắn tăng nhiều, để khóa siêu năng của hắn càng mạnh.
"Rống!"
Giờ khắc này, giống như có mãnh hổ gào thét bên tai Vương Minh, sắc mặt gã hơi trắng bệch, lần nữa nghiêng đầu nhìn về phía Lý Hạo.
Đây là cái gì?
Thế?
Lý Hạo cảm ngộ hổ thế?