Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 517 - Chương 517: Uẩn Dưỡng Thế Mới

Chương 517: Uẩn Dưỡng Thế Mới Chương 517: Uẩn Dưỡng Thế Mới

Lý Hạo mặc kệ Vương Minh, mãnh hổ bị khóa siêu năng của hắn khóa lại nhưng vẫn đang điên cuồng giãy giụa, chấn động trái tim của hắn không ngừng đập mạnh.

Rất tốt!

Chính là muốn cỗ kình này, nếu giống như sơn kiếm, khóa lại đã im lìm vậy thì không phải là hổ trong lồng.

Cỗ thế này chưa hẳn mạnh hơn sơn kiếm.

Thậm chí còn có vẻ không bằng.

Nhưng loại bốc đồng, loại ném vào lửa cũng không cháy, loại điên cuồng không cam lòng ẩn núp, cũng đúng như Lý Hạo, đây là một trải nghiệm lấy thân nhập ý mới có, nếu Viên Thạc ở đây, sợ rằng sẽ rung động.

Ông sẽ nói cho Lý Hạo, cũng chỉ có hôm nay, Lý Hạo mới xem như chân chính vào cánh cửa Đấu Thiên.

Đúng vậy, đây mới là cảm ngộ của Lý Hạo trên Võ Đạo, thành tựu trên Võ Đạo.

Trong lòng có ý!

Đây là loại thế thứ ba Lý Hạo lĩnh ngộ, trên thực tế cũng có thể cho rằng loại thứ hai. Kiếm thế bị hắn hóa thành tổng cương, hắn không muốn lại đơn độc rút ra hóa thành kim thế, mà là tổng lĩnh tất cả đại thế.

Kiếm thế cất bước, quá cao.

Kiếm thế này lai lịch rất lớn, là kiếm ý của một cường giả tuyệt thế dẫn dắt mà thành, giờ phút này cưỡng ép hòa hợp kim thế, ngược lại để kiếm thế suy yếu xuống.

Trong cơ thể còn sót lại chút năng lượng huyết ảnh, đang tu bổ vài vết thương vừa bị để lại.

Rất nhanh, thương thế khỏi hẳn.

Lý Hạo dung nhập loại thế thứ hai, hóa thành thế của trái tim, đến tận đây, trái tim và lá lách đều có một thế uẩn dưỡng.

Đợi mãnh hổ hóa thành Hỏa Hổ Chi Kiếm, dung nhập kiếm thế, một khắc này nhất định sẽ càng mạnh.

Mà giờ khắc này, Lý Hạo cần xuất kiếm với người khác!

Phát tiết hỏa trong lòng!

Mặc dù nhắm mắt mặc kệ bốn phía, nhưng trong lúc mơ hồ, Lý Hạo cũng có thể cảm nhận được vài ánh mắt nhìn chăm chú, có người còn đang theo dõi hắn, chỉ là hắn đi ra quá mức đột nhiên, còn không phải là về nhà, lần này để những người này ngược lại trở tay không kịp.

Chưa kịp ra tay.

Mà điều này cũng là kết quả Lý Hạo cần.

Khách sạn ở thành đông.

Hồ Thanh Phong cũng rất nhanh nhận được tình báo, kinh ngạc nói: "Lý Hạo này vừa rồi đi ra một chuyến, chạy tới xem lão hổ... Làm trò gì vậy?"

Vu Khiếu cạnh đó cũng thầm mắng một tiếng.

Chạy cái gì mà chạy?

Không ngoan ngoãn trở về vẽ đi, chạy tới xem lão hổ, quá nhàn rồi hả?

"Đại khái là do Vương Minh xui khiến..."

Vu Khiếu giải thích một câu, gã không hy vọng bây giờ ánh mắt Hồ Thanh Phong nhìn chăm chú trên người Lý Hạo quá nhiều, rất nhanh gã đã lảng chuyện khác: "Hôm nay Lý Hạo nói với ta, trong vòng ba ngày Hầu Tiêu Trần nhất định sẽ xuất quan!"

"Hừ!"

Hồ Thanh Phong hừ lạnh một tiếng: "Ta thấy cái gọi là bế quan của hắn chỉ là ngụy trang, nói không chừng hắn đã sớm xuất quan."

Vu Khiếu không nói.

Vậy chưa hẳn!

Có lẽ Hầu Tiêu Trần thật sự bị thương trên người, nếu không hắn đã sớm ăn Lý Hạo, bây giờ dưỡng thương, đại khái cũng vì tiện ăn hết Lý Hạo hơn.

Hồ Thanh Phong không lại nói gì nữa, chỉ là đang tự hỏi.

Rất nhanh lại nói: "Lý Hạo kia có bằng lòng giao ra huyết dịch không?"

"Đúng!"

Vu Khiếu cười nói: "Hắn nào dám không bằng lòng, huống chi tên kia chẳng hiểu gì cả. Ta nói ta đến từ tổng bộ, nhìn biểu cảm của hắn còn nhiệt tình hơn so với gặp được cha ruột, đại khái hắn cũng không quá hiểu rõ ý nghĩ của Hầu Tiêu Trần."

Hồ Thanh Phong gật đầu.

Cũng đúng.

Ở trong mắt Tuần Dạ Nhân, cường giả tổng bộ đương nhiên đáng giá kính trọng. Toàn bộ Tuần Dạ Nhân ở Ngân Nguyệt, đại khái chỉ có mấy người cấp cao mơ hồ hiểu rõ một ít tâm tư của Hầu Tiêu Trần.

Hắn không còn nói gì thêm nữa, Vu Khiếu cũng đã nói, Lý Hạo cần một hai ngày nữa mới có thể cung cấp tâm đầu huyết, Vu Khiếu không muốn huyết dịch bình thường.

Hồ Thanh Phong không cảm thấy có gì không ổn với điều này cả.

Có thể lấy tâm đầu huyết tới, đó là kết quả tốt nhất.

...

Bạch Nguyệt Thành.

Thành nam, trong một tiểu viện.

Hạ Dũng sờ lên chòm râu dài, nhìn một người trước mặt, cau mày nói: "Đi xem lão hổ rồi hả? Còn là lão hổ bị bắt... Cảm ngộ hổ thế chưa? Chẳng qua ta thấy rất khó, Lý Hạo kia không bá đạo như lão sư hắn, không có loại 'ngoài ta còn ai điên cuồng' của Viên Thạc thì chỉ sợ khó ngộ hổ thế!"

Ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là ngộ thế.

Thế nhưng gần như không thể.

Thế cũng nhìn người.

Cũng không phải hắn chưa từng tiếp xúc với Lý Hạo, dù Lý Hạo khá cẩn thận nhưng cũng không giống Viên Thạc lắm. Tiểu tử này quá trẻ tuổi, mà lại một mực được bảo vệ, bị đè nén, muốn cảm ngộ thế mãnh hổ bá đạo chi gần như không thể.

Nhìn cũng không thấy gì!

Huống chi còn là một con hổ bị cầm tù, càng không thể.

Hạ Dũng cười một tiếng, lắc đầu: "Tiểu hài tử chính là ngây thơ, cứ nghĩ nhìn lão hổ, nhìn cự hùng là có thể cảm ngộ thế? Ngũ Cầm Thế không đơn giản như vậy."

Hắn không nói thêm gì nữa, khoát tay một cái nói: "Đi thôi, nhớ kỹ, chỉ nhìn thôi, không nên tùy tiện nhúng tay vào chuyện gì cả, Hầu Tiêu Trần còn đang ở trong thành chứ không phải chết rồi, đừng tìm những người khác vờ ngớ ngẩn. Lúc này dù làm vài việc có thể đắc thủ, nhưng một khi Hầu Tiêu Trần xuất quan thì ai có thể chạy được?"

Hắn hiểu khá rõ chuyện bên Lý Hạo.

Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật cũng được, hay là cấp Húc Quang Huyết Thần Tử cũng được, hắn không có hứng thú quá lớn.

Mặc dù có càng tốt hơn nhưng không có thì cũng thế thôi.

Lúc này ai đánh chủ ý về Lý Hạo thì đó chính là đang đánh cược mạng. Bây giờ Hạ Dũng cũng không có hứng thú vì một ít vật nhỏ cược mạng, hắn làm huấn luyện viên hoàng thất, không quá thiếu những bảo vật này.

Thứ hắn khuyết thiếu nhiều hơn đó là một ít cảm ngộ và sự chỉ điểm cho con đường tương lai.

Ở các nơi đều có người đang thảo luận việc của Lý Hạo.

Tên này chạy ra một lần xem lão hổ đã hấp dẫn rất nhiều người suy đoán, nhưng cũng có không ít người cảm thấy hắn có thể chỉ đi cảm ngộ thế, chẳng qua cũng không phải quá xem trọng.

Phàm là người biết Viên Thạc thì đều biết hổ thế của Viên Thạc là dạng gì.

Đó là vương giả sơn lâm chân chính!

Hổ thế, cũng là thế mà sau khi Viên Thạc quét ngang Ngân Nguyệt mới cảm ngộ được. Ông đấu hơn mười võ sư nổi danh mới chính thức cảm ngộ được hổ thế, cảm ngộ được bá đạo trong đó.

Lý Hạo... Còn kém xa!

Còn chẳng bằng hổ con.

Bình Luận (0)
Comment