Tuần Dạ Nhân.
Lý Hạo lần nữa bước vào cửa lớn, trên mặt tươi cười, thời khắc này hỏa khí nội liễm, gần như toàn bộ dung nhập vào trong hổ thế. Hắn nhìn nhu hòa hơn, tất cả cảm xúc đều bị con hổ kia nuốt mất.
Khi Hách Liên Xuyên lần nữa nhìn thấy Lý Hạo đã hơi kinh ngạc, hơi ngoài ý muốn.
Bởi vì lúc này Lý Hạo mang đến cho hắn một cảm giác thật sự rất tinh khiết.
Giống như nam sinh trẻ tuổi chân chính.
Trước đó có cảm giác Lý Hạo còn hơi ngụy trang, nhưng giờ Lý Hạo lại cười, cảm giác giống như tươi cười thật sự phát ra từ nội tâm.
Giờ Hách Liên Xuyên cũng cảm thấy nhìn không thấu Lý Hạo, hắn khẽ nhíu mày nhưng lại giãn lông mày ra rất nhanh, mở miệng nói: "Hồ Định Phương lại gọi tới bảo ta bảo vệ ngươi cho tốt. Hôm nay ngươi nói chuyện, hắn nghe được, bảo ngươi cẩn thận hơn, ngoài ra bảo ngươi rời xa Vương Minh, đó chính là kẻ nhiều chuyện!"
Lý Hạo cười.
Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói: "Bộ trưởng thay ta tạ ơn hắn, chẳng qua việc của ta không cần Hồ tướng quân quan tâm."
Hắn suy nghĩ rồi nói: "Hồ tướng quân dụng tâm ở chỗ ta cũng vô dụng thôi, chỉ cần lão sư cảm thấy không có vấn đề vậy thì không có vấn đề. Thông qua ta để cảm hóa lão sư cũng không phải là một lựa chọn quá tốt... Hắn giúp ta quá nhiều, vậy cũng chỉ là việc của ta, ta không hy vọng thông qua ta ảnh hưởng lão sư."
Hách Liên Xuyên cười nói: "Thế nào? Làm vậy không tốt hả?"
"Không phải không tốt, chỉ là không cần thiết."
Lý Hạo nói xong, lại mở miệng nói: "Bộ phó, hai ngày nữa ta muốn đi ngắm biển cả, bộ phó có hứng thú đi với ta không?"
Biển cả?
Hách Liên Xuyên hơi sửng sốt một lát, gật đầu: "Có thể, chẳng qua biển của Bạch Nguyệt chỉ là nội hải, không tính đúng nghĩa vô biên vô hạn. Muốn nhìn biển cả chân chính thì còn phải đi về phía nam xa hơn nữa, biển phương nam rộng lớn hơn biển phương bắc."
"Có cơ hội rồi nói sau."
Lý Hạo nhìn xung quanh, lại nói: "Bộ phó, có thể phân cho ta một phòng làm việc không, ta thích đi làm quẹt thẻ, luôn ở phòng làm việc của ngài cũng không tiện."
"..."
Mẹ nó ngươi đi làm nghiện rồi hả?
Vẫn cảm thấy ngươi muốn làm bộ phó, nơi này cũng chỉ có bộ phó có phòng làm việc riêng, cộng thêm một vài tài vụ.
Tên này... Thật có ý.
Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói: "Tầng 5 không có chỗ, tầng 4 ngược lại còn có một phòng làm việc trống, nhưng khá gần Ngọc bí thư, ngươi có muốn không?"
"Thật sự có hả?"
Lý Hạo ngược lại hơi ngoài ý muốn, thật sự có thể phân một phòng cho ta?
"Cũng chỉ là một phòng làm việc thôi!"
Hách Liên Xuyên không quá để ý, cười ha hả nói: "Huống chi... Những người khác cũng không bằng lòng làm hàng xóm với vị kia, nếu ngươi không để ý thì thu dọn một chút rồi trực tiếp vào ở đi."
Mặc dù Ngọc tổng quản làm việc đáng tin cậy hơn, thế nhưng trừ đối xử với Hầu Tiêu Trần ra thì đối xử với những người khác đều là mặt lạnh.
Cho nên những người khác trong Tuần Dạ Nhân tình nguyện ở tại tầng lầu khác chứ cũng không bằng lòng làm hàng xóm với nàng.
Lý Hạo ngược lại không để ý.
Rất tốt!
Ngày thứ hai hắn đến Bạch Nguyệt Thành, tổng bộ có dư một phòng làm việc, hắn rất thích, còn muốn lấy, sau này có nên đi Ngân Thành mang cờ thưởng kia đến không... Chẳng qua thôi vậy, hắn sẽ trở về Ngân thành.
Cờ thưởng kia cứ treo ở Ngân Thành đi.
...
Buổi chiều này Lý Hạo gần như không làm chuyện khác.
Hắn một mực quét dọn phòng làm việc, thu dọn đồ đạc, đường đường chính chính chuẩn bị vào ở.
Lần này ngay cả một vài bí thư và lái xe lầu 4 cũng hơi kinh ngạc, thật sự có người dám tới đây ở?
Không ít người vụng trộm nhìn ra Ngọc tổng quản một hồi, kết quả người ta vốn không để ý, không coi ra gì. Lần này một số người đành phải từ bỏ suy nghĩ nhiều chuyện, chỉ có thể nói lá gan của người mới Lý Hạo này rất lớn!
Một mực bận rộn đến khi tan tầm, Lý Hạo nhìn phòng làm việc mới, tâm trạng rất tốt.
Đại khái tầm 40 mét, không tính quá nhỏ.
Bàn công tác đầy đủ mọi thứ, còn có bàn trà, ghế sô pha tiếp khách, mặc dù không thể so với bên Ngân Thành nhưng nơi này tấc đất tấc vàng, tại đây có một gian phòng làm việc thuộc về mình quả nhiên giống trong triều có người xử lý mọi việc.
Người ta Hách bộ trưởng, chuyện một câu nói, mình liền phân đến một cái phòng làm việc.
Thưởng thức thành quả lao động của mình một hồi, Lý Hạo thỏa mãn đi ra khỏi phòng làm việc, còn khóa phòng làm việc lại, hắn cầm chìa khóa.
Trong hành lang.
Ngọc tổng quản vừa vặn cũng đi ra ngoài, nhìn thấy Lý Hạo khóa cửa, lông mày sắp nhướng lên.
Tên này... Thật... Thật rất có ý tứ.
Đây là thật sự xem nơi này thành địa bàn của mình?
Hắn thật sự chuẩn bị đi làm?
Nhìn đồng hồ, sáu giờ rồi, vừa lúc là giờ tan tầm, đi làm quẹt thẻ, tan tầm không về sớm... Ngọc tổng quản cũng không thể hình dung cảm thụ của nàng bây giờ.
"Lý Hạo!"
"Ngọc tổng quản!"
Lý Hạo cũng theo mọi người gọi tổng quản, vẻ mặt nhiệt tình: "Tổng quản tan việc hả?"
"..."
Ngọc tổng quản xưa nay không biết tan tầm là cảm giác gì, nàng gần như sẽ không rời khỏi tòa lầu này.
Nghe lời ấy, nàng hơi sửng sốt một lúc, giờ mới chậm rãi gật đầu: "Tan việc!"
"Tổng quản, đi cùng không?"
"Không cần."
Ngọc tổng quản nhìn hắn một hồi, không nói gì nữa, cất bước rời đi.
Cùng một chỗ cái quỷ, nàng cũng không rời đi, làm sao đi cùng được?
"Hẹn gặp lại tổng quản, vậy ta về nhà!"
Lý Hạo cười khanh khách, tâm tình rất tốt, hôm nay là một ngày đáng giá vui vẻ.
Hắn xuống lầu, không có lái xe, không có bắt xe, mà là đi bộ về hướng ký túc xá.
Giờ khắc này, hắn rời khỏi Tuần Dạ Nhân, bóng đèn lại xuất hiện.
Nhưng Lý Hạo cũng không để ý.
Những người này không xứng để hắn xuất kiếm.
Huống chi bây giờ bọn họ cũng không dám tùy tiện làm gì, tối thiểu cũng phải quan sát rõ rồi sau đó mới dám ra tay.
Bọn họ phải nhìn có người đi theo Lý Hạo, bảo hộ Lý Hạo không, không biết rõ sắp xếp của bên Tuần Dạ Nhân, ai dám tùy tiện ra tay?
Còn Lý Hạo phảng phất thật sự hoàn toàn không biết gì cả.
Trên đường về hắn còn mua mấy cái bánh bao, gói một phần mì thịt bò, hắn không quá thích làm phiền người khác, mặc dù Tuần Kiểm Ti có thể đưa cơm tới cửa nhưng Lý Hạo không quá bằng lòng làm phiền bọn họ.
Tự cấp tự túc là được, cũng không tính quá đắt. Giai cấp tiền lương cao như mình còn quan tâm chút tiền lẻ này làm gì?