"Tiểu tử này thật sự không có người quản?"
Giờ phút này, âm thầm, có người hơi nghi hoặc một chút, Lý Hạo thế mà thật sự không có ai quản.
Tuần Dạ Nhân cảm thấy chỗ ở của hắn không xa cho nên không cần quản?
Hay là cảm thấy Hầu Tiêu Trần đang ở trong thành nên không ai dám động Lý Hạo?
Bọn họ cẩn thận từng li từng tí quan sát một phen, quả thực không có ai.
Mà hành tung của cường giả Tuần Dạ Nhân, trừ một Hầu Tiêu Trần đang bế quan thì Hách Liên Xuyên còn đang trong lâu bận bịu việc, mấy Nhật Diệu đỉnh phong khác cũng đều có nhiệm vụ của mình, Tuần Dạ Nhân cấp Nhật Diệu gần như đều có việc bận.
Không vội vàng, đại khái là Vương Minh.
Nhưng tên Vương Minh này đã sớm chạy chiếc xe sang trọng của gã, buổi chiều đưa Lý Hạo về đã chạy đi rồi, có người cũng đang quan sát Vương Minh, tên kia thật sự đi ra ngoài chơi, vốn không ở thành nam bên này.
...
Lên lầu, về nhà.
Mở ra cửa phòng.
Lý Hạo mỉm cười, giống như chẳng có việc gì phát sinh, nhưng trong lòng thì hơi ngoài ý muốn... Hồng Nguyệt lại có người tới rồi?
Trong nhà lại có một huyết ảnh.
Thừa dịp Hách Liên Xuyên không ở đây, có thể đã có người Hồng Nguyệt mò tới, không thấy Siêu Năng Giả, chỉ có huyết ảnh, đại khái có lẽ cảm thấy huyết ảnh bại lộ có thể không lớn. Giờ phút này, huyết ảnh kia đang ở trước mặt Lý Hạo.
Nếu là trước đó, Lý Hạo sẽ bị dọa đến run rẩy.
Nhưng lúc này... Thật quen thuộc.
Hắn còn cảm thụ một chút, đại khái là dáng vẻ Nhật Diệu sơ kỳ, nhìn kích cỡ huyết ảnh là biết. Hắn đã nếm qua thứ này rất nhiều, bây giờ nhìn thấy huyết ảnh thì luôn cảm thấy sắp được ăn, cũng muốn ăn một miếng.
Lá gan người Hồng Nguyệt thật không nhỏ.
Là cường giả lại tới, hay là Tử Nguyệt khôi phục thương thế?
Hồng Nguyệt quan tâm Lý Hạo nồng nhiệt hơn bất cứ ai khác.
Sợ Lý Hạo chết, sợ hành tung của Lý Hạo thoát khỏi khống chế của bọn họ, không thể không nói, nhiều khi Lý Hạo cũng nghĩ, ở Bạch Nguyệt Thành này, người chân chính quan tâm sự chết sống của hắn đại khái là Hồng Nguyệt!
Trong tịch mịch, khó tránh khỏi hơi sầu não.
Vẫn là Hồng Nguyệt tốt!
Thời khắc này, Lý Hạo cũng không có làm việc khác, hắn ăn bánh bao, ngồi xuống trước bàn sách, huyết ảnh bên cạnh cũng yên lặng quan sát giống như phụ huynh đốc thúc con mình học tập.
Lý Hạo bắt đầu vẽ.
Di tích đồ.
Nếu đã đáp ứng Vu Khiếu thì hắn sẽ làm, vẽ cái hình cho gã, về phần Nguyên Thần Binh, đã không có, không có Nguyên Thần Binh... Lý Hạo suy tư một hồi, đánh dấu một điểm trên lầu ở cửa thành, hai chữ, còn đáng giá hơn Nguyên Thần Binh!
Đây chính là tàng bảo đồ thật, Lý Hạo không gạt người.
Về phần bóng dáng Hồng Nguyệt đang nhìn, nhìn thì nhìn kỹ đi.
Nhìn kỹ rồi thì các ngươi đi trên cửa thành lầu nhìn hai chữ kia, nói không chừng có kinh hỉ, gặp được sát nhân cuồng, nếu từ xưa giết về... Ngẫm lại cũng thấy kích thích.
Vẽ xong hình, huyết ảnh còn chưa đi.
Xem ra hành tung của Hách Liên Xuyên luôn bị người nhìn chằm chằm trong mắt, biết Hách Liên Xuyên bây giờ không có trở về, gan bọn này người nọ lớn hơn người kia.
Lý Hạo cũng mặc kệ huyết ảnh.
Hắn bắt đầu tiếp tục luyện quyền.
Một quyền đánh ra, thanh thế không nhỏ, mà một quyền này chuyên môn đánh huyết ảnh.
Huyết ảnh không sợ công kích vật lý, nhưng khí huyết của võ sư cũng có thương tổn với huyết ảnh, chớ đừng nói chi là thần ý.
Lý Hạo luyện quyền một trận, thấy không thể đánh chạy huyết ảnh, lại bắt đầu cầm lấy Địa Phúc Kiếm, bắt đầu luyện kiếm!
...
Tuần Kiểm Ti, gia chúc lâu.
Trong một tòa lầu ở đó, một nam tử trung niên diện mạo bình thường đang gọi điện, cau mày nói: "Hắn không làm gì cả, trở về ăn cơm, sau đó vẽ, sau đó bắt đầu luyện võ... Chủ yếu luyện quyền và kiếm, kiếm ý ngược lại rất mạnh..."
Hắn cũng phục Lý Hạo.
Đi làm, về nhà, ăn cơm, luyện võ...
Đây là người trẻ tuổi sao?
Không có sở thích nào?
Không có bất kỳ dị thường gì!
Đầu dây bên kia.
Ngoài Bạch Nguyệt Thành.
Tử Nguyệt ngóng nhìn trong thành, bên cạnh còn có một người, trên mặt có vẻ đăm chiêu, cũng đang nhìn trong thành. Hắn nghe được thông tin, khẽ cười một tiếng: "Truyền nhân Lý gia này... Thật là không thú vị!"
Tử Nguyệt gật đầu.
Dập máy thông tin, nhìn thoáng qua trong thành, nàng ta trầm giọng nói: "Tạm thời không cần phải để ý đến hắn. Bây giờ Hồng Nguyệt bởi vì chuyện Huyết Thần Tử nên bị các phương nhìn chằm chằm, Hầu Tiêu Trần giết Hồng Phát, ngươi cảm thấy tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Nam tử cười ha hả nói: "Giết thì giết thôi, Hầu Tiêu Trần giết một người là đủ rồi, còn dám giết người thứ hai sao? Hồng Phát quá mức chủ quan, cũng quá mức nhỏ yếu, thế mà bị người đâm một thương giết chết... Vứt sạch sĩ diện của Hồng Nguyệt!"
Nói rồi, hắn lại nói: "Lần này ta tới, thủ lĩnh giao cho ta hai nhiệm vụ! Thứ nhất, mang Lý Hạo hoặc là thi thể của Lý Hạo về! Thứ hai, mang Viên Thạc hoặc là thi thể Viên Thạc về. Còn Hầu Tiêu Trần, thủ lĩnh cũng không có quá nhiều yêu cầu."
Hắn nhìn về phía Tử Nguyệt: "Cho nên, Hầu Tiêu Trần làm cho ngươi mất hết mặt mũi thật ra không phải mục tiêu chủ yếu của chúng ta, nhiệm vụ trọng tâm chính yếu vẫn ở chỗ Lý Hạo! Chúng ta khác những người khác, Lý Hạo quan trọng hơn Hầu Tiêu Trần. Tử Nguyệt, không nên nghĩ sai mục tiêu của chúng ta!"
Tử Nguyệt nhíu mày: "Thế nhưng... Muốn mang người sống đi gần như không thể, vậy cũng chỉ có thể giết Lý Hạo, sau khi giết hắn, còn có tác dụng không?"
"Ta không biết."
Lam Nguyệt không có vấn đề nói: "Ta chỉ nghe làm là được, có lẽ thủ lĩnh có biện pháp khác. Đương nhiên là tốt nhất có thể bắt sống Lý Hạo, chờ đợi mùa mưa kế tiếp đến. Mùa mưa kế tiếp sắp đến rồi, tầm tháng 12 chính là thời gian mưa một lần."
Hồng Nguyệt giết truyền nhân của bát đại gia, khoảng cách thời gian càng lúc càng ngắn.
Bây giờ, mùa mưa tiếp theo là tháng 12, thậm chí chưa tới nửa năm.
Tử Nguyệt vẫn còn hơi không cam tâm: "Vậy... Chiến Thiên cổ thành thì sao?”
"Có thể đi vào thì đi vào, vào không được cũng không quan trọng."
Lam Nguyệt bình tĩnh nói: "Tử Nguyệt, một vài bảo vật, chí bảo trong mắt ngươi, trong mắt thủ lĩnh có lẽ đều không đáng giá nhắc tới! Nguyên Thần Binh, Thần Năng Thạch gì đó thật ra chưa chắc trọng yếu đến vậy. Hồng Nguyệt để rất nhiều lực lượng ở Ngân Nguyệt, thật ra cũng không phải vì những thứ này, từ lúc vừa mới bắt đầu, mục tiêu của chúng ta chính là bát gia Ngân Thành, mười mấy năm qua, chưa bao giờ thay đổi."
Tử Nguyệt nhíu mày: "Vậy vì sao không nhốt Lý Hạo sớm hơn? Khi đó hắn chỉ là người bình thường, còn chưa bái Viên Thạc làm sư phụ, sao cứ nhất định phải một mực nuôi thả hắn chi cho phiền phức, lúc này mới có biến cố của hôm nay, nếu không Lý Hạo đã sớm bị bắt."