"Ngươi là hâm mộ ghen ghét mà thôi!"
Viên Thạc cười một tiếng, cảm khái nói: "Đáng tiếc, tiểu tử kia phiền phức quấn thân, cộng thêm võ lâm bây giờ không bằng năm đó, nếu không nhất định mang theo hắn đi bốn phương chào hỏi một chút đám bạn chí cốt, khiêu chiến một chút thiên tài, gia tăng kinh nghiệm thực chiến."
"Giống như ngươi năm đó sao?"
"Có cái gì không tốt sao?"
"Trở thành kẻ thù công khai của võ lâm?"
Viên Thạc khinh thường: "Cái gì gọi là kẻ thù công khai? Năm đó ta là dựa vào thực lực chiến thắng các ngươi, cũng không phải dựa vào gia thế, dựa vào cảnh giới! Ta là dựa vào bản lĩnh thật sự thắng, cái gì mà kẻ thù công khai với không công khai, các ngươi chỉ là ghen ghét mà thôi, cố ý dội nước bẩn lên người ta!"
Việc kẻ thù công khai này, người bình thường nói ông đều chẳng muốn đáp lại.
Nhưng mà đối với người võ sư cùng thời đại năm đó này, ông ngược lại muốn giải thích vài câu, đó là các ngươi tài nghệ không bằng người, lúc này còn lừa gạt bản thân, nói cái gì mà kẻ thù công khai của võ lâm, có mất mặt không?
Ngô Hồng Sam cũng không xoắn xuýt đối với việc này, suy nghĩ một chút nói: "Ngược lại ta loáng thoáng nghe nói, ngươi thu mấy đệ tử khác thực lực đều không yếu, thiên phú cũng không tệ, sao không thấy ngươi đề cập?"
"Không có gì đáng nói."
Viên Thạc không nhiều lời, bây giờ ông giống như một người cha đang chiều chuộng con trai, cười ha hả nói: "Tiểu đồ đệ kia của ta, không những nghe lời còn hiếu thuận hiểu chuyện, rất hiền lành, dáng dấp cũng đẹp mắt. Đáng tiếc, ngươi không có đồ đệ, nếu không thật muốn giới thiệu với hắn."
Viên Thạc cảm khái vô cùng: "Đúng rồi, hắn cũng không phải mãng phu, hắn cũng là người đọc sách, giống như ta đều là tài năng xuất chúng."
Ngô Hồng Sam tiếp tục giữ yên lặng.
Tên gia hỏa Viên Thạc này rất ít khi khen người cho dù là đệ tử của ông.
Có thể để gia hỏa này đêm nay rảnh rỗi không có chuyện làm, ngược lại khen đệ tử một trận mãnh liệt.
Cũng chỉ ở nơi này, nếu truyền đi chắc là có không ít người sẽ kinh ngạc, Viên lão quỷ cũng khen người sao?
Nói đến chỗ này, Viên Thạc bỗng nhiên thở dài một tiếng: "Điên thật chứ, tên Hầu Tiêu Trần kia không phải thứ tốt lành gì! Tên kia lại dám ngược đãi đồ đệ kia của ta..."
"Hầu Tiêu Trần..."
Ngô Hồng Sam im lặng một lúc, mở miệng nói: "Có phải hắn là người Võ Vệ quân không?"
"Không biết, mặc kệ nó!"
Viên Thạc cũng không quá để ý, không quan tâm nói: "Có phải hay không cũng không quan trọng, dù sao cũng xem như có quan hệ cũng không lớn với chúng ta, những tên kia mặc dù đều la hét kêu đánh nhau, nhưng giết người phần lớn đều là những tên võ sư không tuân theo quy củ! Ta là một võ sư nói quy tắc, một không có giết người lung tung, hai không có giết người vô tội, ba không có lấy mạnh hiếp yếu, bốn không có trắng trợn cướp đoạt phụ nữ, năm không có giết quan tạo phản... Ngươi nói, Võ Vệ quân với ta có quan hệ không?"
Ngô Hồng Sam bỗng nhiên cười: "Đừng quên, ngươi đã từng bị truy nã!"
Viên Thạc cười ha ha nói: "Đó không có liên quan, ta bị truy nã là bởi vì mạnh mẽ xông vào quân doanh, chạy tới chiến với Hoàng Vũ một trận, đây coi như là phạm vào kiêng kị cũng chỉ có ý muốn cảnh cáo võ lâm một chút, cuối cùng cũng không phải không giải quyết được gì!"
Ông không đề cập tới thì thôi đi, vừa nói đến Ngô Hồng Sam lập tức hứng thú, đối với võ sư mà nói, kết quả của trận chiến này thật ra nàng cũng rất quan tâm: "Ngươi với Hoàng Vũ cuối cùng là người nào thắng?"
Trận chiến kia quá bí mật.
Không ai biết người nào thắng, chỉ biết là người Vũ soái kia không có việc gì, Viên Thạc cũng không có việc gì.
Viên Thạc rơi vào hồi ức, giống như xoắn xuýt làm sao để biểu đạt, nửa ngày mới lắc đầu nói: "Khó mà nói! Muốn nói thắng... Có thể là ta thắng! Nhưng mà ta lại thua."
"Có ý gì?"
"Lão đầu kia có lẽ đã sớm bước vào Đấu Thiên!"
Viên Thạc trầm giọng nói: "Nếu như đều là Phá Bách thì hắn tuyệt đối không phải đối thủ của ta, ta là vô địch Phá Bách, cùng cấp cũng là vô địch! Nhưng tên kia... Lúc ấy giao thủ đều là thực lực Phá Bách, ta hơn một chút, thế nhưng mà... Cuối cùng lúc ta ra tay độc ác tên kia bỗng nhiên nhảy ra, nhận thua không đánh!"
Viên Thạc nói, thở dài: "Cho nên tên kia phần lớn đã là Đấu Thiên, mà cũng có thể đã thăng cấp nhiều năm, ngươi nói xem ta có tính thắng không?"
"Đấu Thiên đời trước?"
Ngô Hồng Sam cũng vô cùng ngạc nhiên Đấu Thiên lúc đó rất bình thường, Viên Thạc áp chế chỉ có người cùng thế hệ, đời trước có Đấu Thiên đó là chuyện bình thường, chỉ là năm đó rất ít gặp mà thôi.
Viên Thạc gật đầu: "Ừm, xác suất lớn là như vậy, cho nên về sau ta nghĩ nghĩ rồi không có tiếp tục đánh, không có ý nghĩa."
Nói đến đây, Viên Thạc cười: "Ba thống lĩnh của Võ Vệ quân lúc ấy gần như đều tụ tập ở Ngân Nguyệt, ngươi nói xem lão đầu này có phải là một trong số đó hay không?"
"Hả?"
Ngô Hồng Sam bất ngờ, nàng nghĩ đến Hầu Tiêu Trần lại là chưa bao giờ nghĩ tới Hoàng Vũ!
Đây chính là thống soái quân đội!
"Thực Nhân Ma, Cáp Cáp Quái, Bệnh Tháp Quỷ..."
Viên Thạc cười nói: "Ba người đều rất thần bí, gần như không ai thấy qua bọn hắn, nhưng mà lại đều biết bọn hắn tồn tại, mỗi lần xuất thủ đều là giết sạch, thực lực mạnh mẽ vô cùng, năm đó không giống với hiện tại, lúc ấy có thể làm được như vậy tin tức, tình báo, thủ đoạn, giải quyết tốt hậu quả, võ lực đều là đứng đầu. Ngươi nói xem nếu Hoàng Vũ là một trong số đó, có phải sẽ rất bình thường không, hệ thống tình báo quân đội vẫn luôn là đứng đầu."
Ngô Hồng Sam nhíu mày: "Nếu như l ngươi nói là sự thật, hắn là Đấu Thiên... Cũng không phải không có khả năng! Vậy hắn là Thực Nhân Ma hay là ai?"
Danh tiếng của vũ soái rất tốt, mà trong ấn tượng mọi người đều là vô cùng uy nghiêm.
Thực Nhân Ma cũng không phải cái tên tốt gì.
Đương nhiên không phải nói đối phương ăn người, mà là đối phương ra tay quá hiểm, quá ác, mỗi lần giết người đều là máu thịt be bét, võ sư bị hắn giết chết hầu như đều không có được toàn thây, bị võ lâm trào phúng đối phương ăn người, giết người tàn bạo giống như ăn người.
"Ai biết được."
Viên Thạc tùy ý nói chuyện: "Hầu Tiêu Trần, Hoàng Vũ, nếu như hai người này đều là một trong ba thống lĩnh, vậy người thứ ba có thể cũng là người bên trong Ngân Nguyệt không? Có thể đối phó với võ lâm Ngân Nguyệt cũng chỉ có võ sư Ngân Nguyệt! Võ sư từ bên ngoài đến làm gì có bản lĩnh này! Nếu như ba người đều còn sống, ngươi cảm thấy ai trong Ngân Nguyệt ai là người thống lĩnh thứ ba?"
Ngô Hồng Sam cẩn thận suy nghĩ một lượt, bỗng nhiên nhìn thoáng qua Viên Thạc.
Viên Thạc khẽ giật mình, nhìn ông làm gì?