Ngô Hồng Sam buồn bã nói: "Muốn nói ai là người thứ ba... Ngươi giống nhất! Ngươi giết bao nhiêu người trong võ lâm? Toàn bộ võ lâm Ngân Nguyệt bởi vì ngươi mà loạn, bởi vì ngươi mà yếu, chuyện ngươi làm so với ba đại thống lĩnh kia còn lợi hại hơn nhiều! Ba thống lĩnh cũng không được áp chế được toàn bộ võ lâm cùng cấp, nhưng ngươi làm được, cho nên... Ngươi là một trong số đó, ta cảm thấy khả năng này rất lớn!"
Viên Thạc hơi ngạc nhiên, cẩn thận nghĩ lại, gật gật đầu.
Không nói thì thôi, nói thì thật giống!
Nếu như ba thống lĩnh bây giờ có người nói, Viên Thạc là một cái trong số đó, mọi người cẩn thận suy nghĩ một chút, có khả năng rất lớn thật sự là như vậy, chỉ là gia hỏa này vẫn luôn ở trên mặt nổi mà thôi.
Tự Viên Thạc cũng cười, cười có chút bất đắc dĩ: "Thật đừng nói vậy, nếu ta biết không phải là mình thì ta cũng cảm thấy đó chính là ta! Nếu ta là một trong ba người... Đó chính là Cáp Cáp Quái, chặt người thì cười, ngươi nói đúng không?"
Ngô Hồng Sam không nói.
Ai biết ngươi có phải hay không.
Đương nhiên bây giờ cũng không ai đi truy cứu cái này.
Cáp Cáp Quái... Không chừng thật sự là tên gia hỏa này.
Thực Nhân Ma Hoàng Vũ, Cáp Cáp Quái Viên Thạc, Bệnh Tháp Quỷ Hầu Tiêu Trần...
Có khả năng như vậy không?
Ngô Hồng Sam không suy nghĩ thêm nữa, đều đã là quá khứ, nếu như là ba người này cũng không có gì to lớn.
...
Một đêm này, Bạch Nguyệt thành không quá thái bình.
Chạng vạng tối sau trận chiến kia đã để rất nhiều người bất an, thậm chí là sợ hãi.
Mà cuộc nói chuyện ở hoang nguyên Lâm Giang tỉnh cũng không có người biết.
Hành Chính Tổng Thự, Tuần Kiểm ti, trú quân, Tuần Dạ Nhân bốn cơ cấu lớn đêm nay đều đèn đuốc sáng trưng, nghiêm ngặt kiểm tra Tà Đạo siêu năng trong thành, kiểm tra phần tử nguy hiểm Hồng Nguyệt.
Triệu thự trưởng lớn tuổi, có hơi ngủ gà ngủ gật.
Ngược lại Hồ Thanh Phong vẫn luôn ở lại đây, không hề rời đi, giống như đang tận tâm tra án, thậm chí mang theo hai người Tam Dương khác cùng giúp đỡ tọa trấn tổng thự, nói là lo lắng tổng thự gặp phải Hồng Nguyệt tập kích.
Trên thực tế chỉ là lo lắng ở lại khách sạn sẽ gặp một chút nguy hiểm mà thôi.
Đến đêm khuya thấy Triệu thự trưởng không được nghỉ ngơi, Hồ Thanh Phong lộ ra dáng vẻ tươi cười: "Triệu thự trưởng, không còn sớm nữa, nếu không thì ngài về sớm một chút nghỉ ngơi, bên này có ta nhìn để ý là được!"
Hành Chính Tổng Thự bên này phối hợp với mấy cơ cấu lớn trấn an dân chúng thật ra rất nhiều chuyện, một số lúc những việc vặt này so với đuổi kẻ ác còn phiền phức hơn.
Triệu thự trưởng lại ngáp một cái, lộ ra vẻ tươi cười: "Không có việc gì, tuổi mặc dù lớn một chút, thân thể cũng không có tốt như trước nhưng thức đêm vẫn không có vấn đề gì, vương triều coi trọng Triệu mỗ cũng phải làm tận tụy hơn..."
Đang nói thì một máy truyền tin rất lớn trên bàn bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng chuông chói tai.
Hồ Thanh Phong khẽ nhíu mày.
Cách đó không xa, Chu phó thự trưởng đang dựa bàn làm việc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua thự trưởng trên bàn công tác thông tin, đó là truyền tin khẩn cấp, đó là tốn một cái giá lớn để kết nối hệ thống liên lạc với toàn bộ vương triều.
Đó là Đại tướng nơi biên cương trực tiếp truyền thông tin đến hệ thống!
Triệu thự trưởng lập tức mở mắt, ánh mắt có ánh sáng, nhìn thoáng qua Hồ Thanh Phong, Hồ Thanh Phong không nói cái gì, trực tiếp đứng dậy mang theo hai người khác rời đi.
Hai người kia là có chút không hiểu.
Chu phó thự trưởng một bên cũng muốn đứng dậy rời đi, Triệu thự trưởng ấn ấn tay, ra hiệu ông ta ở lại.
Vẫn luôn chờ bọn Hồ Thanh Phong rời đi, đi một lúc Triệu thự trưởng mới kết nối thông tin.
Thông tin đối diện truyền đến một tiếng thông báo ngắn gọn, rất nhanh thông tin kết thúc.
Ánh mắt Chu phó thự trưởng cử động, nhìn về phía Triệu thự trưởng, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Mà Triệu thự trưởng, nhẹ nhàng thở hắt ra, nhỏ đến mức không thể nghe được, nói: "Trời phương bắc... Sập một chút... Phương bắc, muốn loạn!"
Ngân Nguyệt đang đứng ở phương bắc!
Có nhân vật lớn chết!
Là nhân vật rất quan trọng!
Quan trọng bao nhiêu?
Năm đó ba hành tỉnh lớn phản loạn, cũng là phương bắc hành tỉnh cách Ngân Nguyệt không xa, sau này chiến trang lắng lại nhưng tình trạng hỗn loạn vẫn còn tiếp tục, một người nhân vật trọng yếu của vương triều nhận được sự ủng hộ của hoàng thất đến đây trấn áp phản loạn, tọa trấn ba tỉnh quan trọng!
Chưởng quản quân cơ ba tỉnh, đem phản loạn ba tỉnh trấn áp nhiều năm, giết chóc vô số ba hành tỉnh lớn cũng không có người nào dám lên tiếng, dù là cho tới bây giờ siêu năng quật khởi, ba tỉnh cũng coi người này là trời, cũng là một lực lượng quan trọng ở bên ngoài của hoàng thất!
Hệ thống Tuần Dạ Nhân ba tỉnh cùng các hệ thống siêu năng khác, gần như đều ở trong sự khống chế!
Mà tối nay... Người này chết!
Triệu thự trưởng ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt của Chu phó thự trưởng cũng ngạc nhiên, mặc dù đã suy đoán... Thế nhưng... Thật sự phát sinh rồi ông ta vẫn còn có chút khó có thể tin được!
Ba tỉnh phương bắc sắp loạn!
Người kia giết quá nhiều người, trấn áp ba tỉnh nhiều năm đã sớm tích lũy vô số thù hận, chỉ là hắn quá mạnh, nắm giữ lực lượng cũng quá mạnh... Vô số người trong ba tỉnh bất mãn cũng vô dụng.
Nhưng hôm nay hắn chết!
Triệu thự trưởng vuốt vuốt gương mặt, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ cùng đắng chát.
Đi ra khỏi phòng làm việc.
Bên ngoài phòng làm việc, Hồ Thanh Phong cũng không có nghe lén, loại chuyện bí mật quan trọng này dám nghe lén cũng rất dễ bị phát hiện, một khi bị phát hiện vậy thì phiền toái rồi.
"Triệu thự trưởng... Thế nào rồi?"
Hồ Thanh Phong nhìn ông, một bộ lảo đảo muốn ngã thì có chút bất ngờ, đây là nhận được tin tức xấu gì?
Ông sắp bị mất chức sao?
Nếu là như vậy ngược lại là chuyện tốt, ông ta suốt ngày nói lời nói sắc bén, không nói chính sự, sớm một chút cút đi là tốt nhất!
Triệu thự trưởng muốn nói lại thôi.
Nửa ngày, vô cùng gian nan nói: "Hồ... Hồ đặc phái viên..."
Hồ Thanh Phong cứ nhìn xem ông như vậy, ông cứ nói đi!
"Đại tướng quân Trấn Bắc... Chết rồi!"
Lời này vừa nói ra, đầu tiên Hồ Thanh Phong là khẽ giật mình còn đang suy nghĩ.
Trấn Bắc đại tướng quân là ai vậy?
Chức danh đại tướng quân này thật ra bình thường đều là hoàng thất sắc phong, bây giờ chín ti sẽ rất ít có sắc phong danh hiệu này.
Cho nên, trong lúc nhất thời ông chưa kịp phản ứng.
Một bên, Chu phó thự trưởng thấy thế, cũng khó nhọc nói: "Chính là... Tổng đốc Khấu tướng quân của ba tỉnh!"
Tổng đốc ba tỉnh...
Trong chớp mắt cả người Hồ Thanh Phong chấn động!
Ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin được, có chút khó tin, có chút không dám tin!
Làm sao có thể?
Làm sao có thể!
Cũng không phải là bi thương, cũng không phải khó chịu, chỉ là cực kỳ bất ngờ, làm sao lại chết?
Khấu đại tướng quân!
Đó là nhân vật hoàng thất ở phương bắc, thật ra Tuần Kiểm ti không quan tâm hắn có chết hay không... Thế nhưng... Thế nhưng đó là cường giả Húc Quang đỉnh phong!
Làm sao lại thế?
Với lại đối phương còn có vô số cường giả bảo vệ... Làm sao có thể chứ!
Lúc này Hồ Thanh Phong triệt để hoang mang.
Sau khi hoang mang chỉ có một cái ý nghĩ trong đầu... Người này chết rồi, ba tỉnh phương bắc bị hắn trấn áp sẽ không loạn sao?
Ba tỉnh phương bắc tiếp giáp Ngân Nguyệt, một khi bạo động sẽ không ảnh hưởng đến Ngân Nguyệt sao?
Ông không sợ cái này, ông sợ chính là... Sẽ không điều động cường giả phụ cận đi trợ giúp chứ?
Lúc này Hồ Thanh Phong sợ hãi, Khấu đại tướng quân đã chết là ai làm?
Nếu ông bị điều tới đó... Đó mới là thật sự nguy hiểm!
...
Một đêm này, người bình thường cũng ổn.
Siêu năng bình thường cũng ổn.
Nhưng một đêm này tất cả các nhà cao tầng, tất cả cường giả đỉnh cấp cuối cùng lại không ngủ được, không chỉ ở Ngân Nguyệt, cơn gió mất ngủ này nhanh chóng lan tràn, vẫn luôn tràn đến ngàn vạn dặm bên ngoài Thiên Tinh thành!
Sấm sét từ mặt đất!
Nếu so sánh với nhau việc Ngân Nguyệt chết hai tên Tam Dương thì tính là cái rắm gì!