Đang lúc trò chuyện thì xe dừng lại.
Ở cửa ra vào có người đang đợi.
Một ông lão tóc hoa râm, lịch sự, nhìn thấy Hầu Tiêu Trần thì nở nụ cười mỉm: "Hầu bộ trưởng đến rồi."
"Chu thự trưởng khách khí... Thế mà làm phiền Chu thự trưởng chờ ở đây, Hầu mỗ vô cùng xấu hổ!"
Hách Liên Xuyên ở một bên truyền âm giới thiệu, nói: "Chu Hành Đạo, Hành Chính Tổng Thự phó thự trưởng, cũng là phó thự trưởng đứng thứ nhất, là bạn nối khố của tổng thự Triệu thự trưởng, hai người hợp tác với nhau gần 40 năm... Từ khi còn ở vị trí thấp đã làm cộng sự với nhau, cũng là hợp tác hoàng kim của Ngân Nguyệt!"
Cùng hợp tác với nhau gần 40 năm thật sự là một thời gian dài đằng đẵng.
Với lại mấu chốt ở chỗ còn có thể cùng nhau trở thành nhân vật lớn của thành Ngân Nguyệt, nghiêm túc mà nói thì hai người này mới xem như lão đại với lão nhị của Ngân Nguyệt, chẳng qua hiện nay Hành Chính Tổng Thự suy thoái, sau khi siêu năng khởi quật thì hệ thống hành chính bị tổn thương nghiêm trọng.
Lý Hạo không nói chuyện, nơi này hắn cũng không có tư cách nói chuyện.
Nhưng mà hắn không nói chuyện, Chu thự trưởng chào hỏi xong Hầu bộ trưởng lại chào hỏi Ngọc tổng quản, lên tiếng chào hỏi Hách Liên Xuyên sau đó Lý Hạo vô cùng bất ngờ, đó chính là ông ta nhìn thoáng qua Lý Hạo, cười gật gật đầu: "Lý Hạo đúng không? Thanh niên tài tuấn, đệ tử Viên Thạc, thầy hay trò giỏi, năm đó Viên Thạc ở Ngân Nguyệt cũng nhân vật nổi danh, bây giờ đệ tử của hắn đều đã thành tài, cũng là niềm vui của Ngân Nguyệt."
Lý Hạo bối rồi nhưng vẫn nhanh chóng nói: "Ngài quá khen rồi!"
"Là một đứa trẻ không tệ!"
Chu thự trưởng cười cười, không có nói gì thêm nữa, đi trước dẫn theo mấy người vào cửa.
Lý Hạo hơi nhíu mày, cũng không nói nhiều.
Tên của hắn xem ra đã lan truyền ra ngoài.
Cũng không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa.
Hách Liên Xuyên lại truyền âm lần nữa: "Ông già này cũng không có khách khí với ta như vậy, ngược lại đối với ngươi lại rất khách khí, có phải năm đó đã từng bị sư phụ ngươi đánh qua hay không?"
"..."
Lý Hạo im lặng.
Lão sư ta chỉ đánh võ sư, người này là người học văn, đánh cái cái rắm ấy.
Về phần đối phương có phải cường giả hay không... Lý Hạo nhìn thoáng qua cũng không nhìn thấy chùm sáng, không phải siêu năng giả cũng không có ẩn giấu thực lực, về phần có phải võ sư hay không, nhìn dáng vẻ làn da kia cũng không quá giống.
Lão sư ta đánh ông ta làm gì?
Không để ý Hách Liên Xuyên, Lý Hạo cùng đi theo vào Hành Chính Tổng Thự, nơi này rất trống trải, trong đại sảnh cũng không quá nhiều người.
Nhìn thấy đám người, những người kia cũng vội vàng tránh đi, nhường đường cho họ.
Ngược lại siêu năng thì có.
Lý Hạo hình như rất ngạc nhiên, nhìn chung quanh thấy được một vài chùm sáng, nhưng mà không tính là quá mạnh, lầu hai hình như có hai ba người Nhật Diệu, cũng coi như tạm được, nhưng hôm qua Tam Dương Lý Hạo cũng giết rồi nên cũng không quá để ý.
Hành Chính Tổng Thự lớn như vậy nhưng nếu chỉ có mấy người Nhật Diệu tọa trấn nơi đây, vậy hoàn toàn chính xác sẽ đánh mất quyền lên tiếng.
Phía trên lầu ba hình như có mấy cái chùm sáng khá lớn.
Thậm chí còn có cả cấp độ Húc Quang!
Ngược lại Lý Hạo không cảm thấy đây là người tổng thự, có thể là người của cơ cấu khác, thậm chí là người chưa từng gặp mặt Hồ Thanh Phong, dù sao lần hội đàm tứ phương này đối phương chắc chắn sẽ tới.
Lý Hạo có một cặp mắt tuệ nhãn thì những người này rất khó giấu được ánh mắt của hắn.
Giờ phút này Lý Hạo lại không tự chủ được nhớ tới một việc.
Lúc hắn ở phòng cơ yếu từng thấy qua một vài ghi chép, lúc ấy có người thấy huyết ảnh nhưng nhanh chóng bị dẫn đi, hoặc là bị chết ngoài ý muốn, hắn vốn cho là sau khi tiến vào Tuần Dạ Nhân thì có thể gặp.
Thế nhưng cho tới hôm nay hắn đều không có gặp được những người này.
Những người này có phải cũng giống hắn, cũng có thể nhìn thấy những chùm sáng này?
Nếu như có thể... Vậy cường giả ẩn giấu thực lực đều thành trò cười rồi!
Nhà ai ẩn giấu cường giả gì để những người này xem một chút, tự nhiên có thể phát hiện ra.
"Những người kia... Cuối cùng đã đi đâu?"
Lý Hạo có chút hiếu kỳ, thật ra hắn vẫn muốn hỏi nhưng không có cơ hội, cũng không có cớ nào tốt để hỏi.
Tên Vương Minh kia hiển nhiên là không biết tình huống này.
Lý Hạo liếc qua Hách Liên Xuyên, có lẽ người này biết một chút.
...
Mấy người đi bộ lên lầu.
Không có đi thang máy, lầu ba không cao, mà Lý Hạo cũng phát hiện cường giả cũng không quá thích đi thang máy, có lẽ là lo lắng không gian nhỏ hẹp bị người khác đánh lén.
Lầu ba.
Từ cầu thang đi lên vào cửa chính là một cái phòng khách nhỏ, bây giờ có vài nhân viên công tác đang đợi.
Phía trước phòng khách nhỏ là một cánh cửa rất to, phía sau là phòng họp hội đàm lần này.
Mấy người nhân viên công tác ra vào ở cửa Lý Hạo nhìn lướt qua, đều là siêu năng giả, một người Nhật Diệu, 5 người còn lại là cấp độ Nguyệt Minh, đương nhiên Hành Chính Tổng Thự cũng khá coi trọng.
"Hầu bộ đến!"
Chu thự trưởng mở miệng, cửa lớn được mở ra.
Trong nháy mắt mở ra...
Lý Hạo cảm thấy mắt hắn mù rồi!
Hắn rất là ngạc nhiên khi giây phút cánh cửa này mở ra, hắn nhìn thoáng qua bên trong, kết quả... Hắn cảm thấy mắt chó của hắn đều mù rồi.
Nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Lý Hạo lập tức cúi đầu, lau khô nước mắt.
Hắn muốn khóc!
Ngay lúc này hắn rất muốn khóc.
Mẹ nó!
Vừa khóc hắn vừa xúc động, hắn trợn tròn hai mắt, thậm chí hắn nghĩ hắn đang nằm mơ.
Khi hắn nhìn những người phía sau cánh cửa kia giống như ngày đó thấy được Kiều Phi Long...
Một người, hai người, ba người...
Trước đó cũng không thấy chùm sáng nào, bây giờ từng cái từng cái làm lóe mù mắt chó của hắn.
Trong đám người kia chùm sáng Húc Quang nhìn thấy lúc trước ngược lại bây giờ lại không dễ thấy.
Lý Hạo hoài nghi hắn đang nằm mơ!
Hắn ở đâu?
Hắn là ai?
Có phải hắn không nên tới chỗ này không?