Bây giờ trong phòng họp lớn tổng cộng có người của bốn phương.
Trừ ba cơ cấu lớn bên ngoài Tuần Dạ Nhân, còn lại chính là ba người Hồ Thanh Phong bọn họ.
Phía trên cùng phòng họp có một ông già ngồi ngay ngắn, đó là Triệu thự trưởng.
Bên trái, cũng là một ông lão, người mặc quân phục đặc biệt, đó là cường giả quân đội, Vũ soái trong miệng rất nhiều người mà Hồ Định Phương cùng một ông già khác chỉ có thể ngồi ở phía sau ông ta, đương nhiên địa vị của người này cao hơn hai người kia.
Phía bên phải là ti trưởng Tuần Kiểm ti, dáng người khôi ngô, bên người cũng ngồi mấy người.
Bọn Hồ Thanh Phong thì ngồi bên Tuần Kiểm ti, dù sao trên danh nghĩa Tuần Dạ Nhân vẫn thuộc quyền quản lý của Tuần Kiểm ti.
Mà con mắt Lý Hạo chính ngay lúc nhìn qua những người này mà muốn mù!
Hắn không biết mình bị ánh sáng của ai chọc mù mắt... Nhưng Lý Hạo biết địa phương quỷ quái này không phải là nơi để người đến.
Cái quỷ gì vậy?
Bây giờ hắn thật xúc động đến nỗi người cũng hơi phát run.
Mẹ nó, không thể tưởng tượng nổi.
Hắn giống như thấy được Hầu Tiêu Trần, mấu chốt là không phải thấy được một người, mà là thấy được... Mấy người!
"Lý Hạo?"
Hách Liên Xuyên một bên đẩy Lý Hạo, vẻ mặt hơi nghi ngờ, bị sao vậy?
Đi vào thôi!
Gia hỏa này đứng yên là muốn được người khác chú ý sao?
Lý Hạo cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí, giống như người mới, rầu rĩ nói: "Khẩn trương mà, Hách bộ... Ta... Chưa thấy qua sự kiện lớn như vậy, ngài đi phía trước ta giúp ta cản một chút, ta sợ sệt!"
Con mẹ nó!
Hách Liên Xuyên thầm mắng một tiếng, thằng ranh con này, lúc này còn giả vờ với ông.
Giả vờ cả nhà ngươi!
Hôm qua lúc ngươi giết Tam Dương, cũng không thấy hắn sợ sệt gì.
Có chút cạn lời nhưng cũng không nói nhiều, đi phía trước Lý Hạo, Lý Hạo giống như đứa bé cẩn thận từng li từng tí đi theo, một chút cũng không dám làm loạn, cứ nhút nhát như vậy giống như cô gái nhỏ đi theo sau lưng Hách Liên Xuyên.
Bọn hắn vào cửa, cửa lớn lại bị đóng lại.
Chu thự trưởng đi đối diện, Hầu Tiêu Trần trực tiếp ngồi xuống đối diện Triệu thự trưởng, ghế đủ nhiều, bọn Lý Hạo người tới lại không nhiều, chỉ có 4 người nên đều có chỗ ngồi, không có để cho bọn hắn đứng.
Ba người Lý Hạo đều ngồi ở phía sau Hầu Tiêu Trần, Lý Hạo cẩn thận từng li từng tí kéo cái ghế một chút, càng tránh đi ánh mắt tất cả mọi người, núp ở sau lưng Hầu Tiêu Trần, đẩy Hách Liên Xuyên ra ngoài.
Hách Liên Xuyên có chút im lặng, làm gì vậy!
Tên gia hỏa này, hôm nay làm sao lại như vậy?
Là sợ Hồ Thanh Phong tra được chuyện ngày hôm qua sao?
Hầu bộ ở đây, có gì phải sợ.
Hắn ta đá Lý Hạo một cước, lúc này mấy nhân vật lớn hình như đang chào hỏi lẫn nhau, Lý Hạo cũng không có tâm tư để nghe, âm thanh của Hách Liên Xuyên vang lên ở bên tai: "Người phía đối diện kia, trước mặt Chu thự trưởng là Triệu thự trưởng, lão đại Ngân Nguyệt, nhưng mà lão quỷ này không phải người tốt, ngoan cố không thay đổi, chuyên môn đối nghịch với Tuần Dạ Nhân chúng ta, nếu có được cơ hội không ai nhìn thấy ngươi có thể đánh hắn một trận!"
Lý Hạo cúi đầu.
Hắn không trả lời.
Hắn đang tự hỏi, suy nghĩ một chuyện, người mạnh hơn Hách Liên Xuyên thì có thể nghe được hắn ta đang truyền âm không?
Truyền âm chỉ là một loại vận dụng năng lượng, một loại dao động đặc thù.
Kẻ yếu đương nhiên sẽ không có tư cách đi phân tích, đi phân rõ, đi lắng nghe.
Vậy cường giả thì sao?
Lý Hạo không biết.
Cho nên bây giờ trong lòng của hắn rất là tò mò, cho nên hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía ông già đối diện.
Mà ngay thời khắc đó vẻ mặt tươi cười của ông giống như đang nhìn Hầu Tiêu Trần, lại giống như đang nhìn bên Lý Hạo, ánh mắt không có ánh sáng, còn có chút dáng vẻ mệt mỏi, nhìn thấy ánh mắt Lý Hạo ông lại giống như khẽ gật đầu một chút, không quá rõ ràng.
Lý Hạo bồn chồn.
Tiếp theo, hắn nhìn lại Hách Liên Xuyên, Hách Liên Xuyên vẫn đang truyền âm như cũ: "Đừng nhìn lão gia hỏa kia, lão quỷ này nhìn mặt mũi hiền lành nhưng thật sự không phải người tốt, thường xuyên cắt xén tài nguyên cùng chi phí của chúng ta..."
Đang nói, hắn liền cảm giác có người đang nhìn chính mình, ngẩng đầu nhìn một chút thì thấy Triệu thự trưởng giống như đang nhìn hắn ta, Hách Liên Xuyên bày ra nụ cười xán lạn, lại là tiếp tục truyền âm cho Lý Hạo: "Nhìn thấy không? Lão quỷ này đối với người nào cũng đều khách khí, trên thực tế suy nghĩ rất xấu xa!"
Lý Hạo không lên tiếng.
Đã hiểu!
Triệu thự trưởng kia... Phần lớn có thể nghe được?
Hách Liên Xuyên, ngươi... Ngươi thật trâu bò!
Không chỉ Triệu thự trưởng, Lý Hạo nghi ngờ người ở hiện trường có thể nghe được, có khả năng không chỉ một hai người.
Mà lúc này Hách Liên Xuyên lại đá đá Lý Hạo: "Nhìn bên trái, ba người bên trái chính là thống soái quân đội! Ở giữa người kia, tóc bạc đó là Vũ soái quân Ngân Nguyệt, lão đầu này rất lợi hại, trước kia đánh trận còn bình định được một lần phản loạn, nhưng mà lão đầu này rất chảnh, dù sao ta đã gặp qua hai lần đều là một bộ lạnh như băng, không quá thích tiếp xúc với lão đầu này!"
Lý Hạo nhìn lại hướng bên trái thấy được ba người cũng nhìn thấy Hồ Định Phương đang chính hắn, còn nhẹ gật đầu với hắn.
Mà bên người Hồ Định Phương chính là một người lóe mù mắt, lúc này ông lão kia cũng nhìn hướng bên này, hình như nhìn Lý Hạo lại giống như nhìn Hách Liên Xuyên, mặt không biểu tình rất là nghiêm túc.
Hách Liên Xuyên truyền âm lần nữa: "Nhìn bên phải đi, người to con bên phải kia, nhìn thấy không? Dáng người cực kỳ lớn, khỏe mạnh, người này là ti trưởng Tuần Kiểm ti, lão đại trên danh nghĩa của chúng ta, tên là Khổng Khiết, tên giống như tên con gái, buồn cười không? Đừng xem thường to con, khổ người lớn, thực lực đối phương cũng không yếu, là Nhật Diệu đỉnh phong, thậm chí nghe nói sắp thành Tam Dương, chỉ kém hơn ta một chút... Rất tốt!"
Bên phải, ti trưởng to con cũng nhìn sang bên này, giống như đang nói chuyện với Hầu Tiêu Trần, ngữ khí lãnh đạm: "Tiêu Trần, lần sau họp không nên ai cũng tùy tiện mang đến, lộn xộn!"
"..."
Hách Liên Xuyên truyền âm lần nữa: "Nói ngươi đó! Tên gia hỏa này không biết ngươi lợi hại, nếu không..."
Lý Hạo đá hắn một cước, trong lòng thầm kêu khổ.
Ông Hách của ta ơi, ngài đừng nói chuyện nữa!
Im miệng ngươi lại đi!
Ta không lợi hại, ta một chút cũng không lợi hại, ta tính là cái rắm gì!
Ta chính là cặn bã!
Còn có, người ta không phải nói ta, là nói ngươi đó!
Ngươi xong rồi!
Hách Liên Xuyên thế mà lại có thể sống đến hôm nay, thật không dễ dàng.
Đúng vậy, người này... Mẹ nhà hắn, Lý Hạo trước đó nhìn thấy lóe mù mắt, cũng có người này.
Ông trời ơi..!
Tình huống của Ngân Nguyệt đến cùng như thế nào?
Cả đám đều lóe mù mắt của hắn, hắn đều không có cách nào nhìn thẳng những người này.
Nói chùm sáng thì không quá giống chùm sáng.
Nói tiềm thế cũng không quá giống tiềm thế.
Những người này cho Lý Hạo một cảm giác rất đáng sợ, nhưng muốn nói võ sư đơn thuần hoặc là siêu năng cũng không quá giống.
Dù sao... Hắn cảm thấy con mắt hắn sắp mù, người cũng choáng váng rồi.