Tòa nhà Tuần Dạ Nhân.
Phòng làm việc của Lý Hạo.
Lý Hạo dựa vào ghế ngửa đầu nhìn lên trời, lúc Vương Minh đẩy cửa đi vào, Lý Hạo vẫn còn đang suy nghĩ.
"Sư huynh, chúc mừng!"
Vương Minh cười ha hả.
Lý Hạo liếc mắt nhìn gã một cái, Vương Minh vui vẻ cười: "Nghe nói buổi sáng ngươi cùng Hách bộ đi họp mà đi 4 người, thật không tầm thường, sư huynh sắp được thăng chức rồi sao?"
Trong số 4 người đi, người có cấp bậc thấp nhất là Lý Hạo.
Lý Hạo không có hứng thú nói cái này.
Hôm nay, đối với hắn thì đó là một đả kích không nhỏ.
Hôm qua tuyên dương bao nhiêu thì hôm nay thất vọng bấy nhiêu.
Nghĩ rằng sau ngày hôm qua, đối với toàn bộ Ngân Nguyệt, Lý Hạo hắn không dám nói mình xếp hạng năm trong top đầu, top mười cũng là hạng tốt.
Kết quả là những gì hôm nay hắn chứng kiến được… Mẹ nó, quá kinh khủng!
Đây là nhìn thấy hay là không nhìn thấy nổi?
Ngân Nguyệt chắc chắn không đơn giản.
Lý Hạo giờ phút này đã khắc sâu một ý thức, Ngân Nguyệt tuyệt đối là nơi bất khả tư nghị (hông thể nào suy nghĩ bàn luận ra được), bình thường ở hành tỉnh có nhiều người muốn che giấu thực lực như vậy sao, đều là cường giả, vậy tại sao phải trốn?
Hơn nữa, còn không phải là một hai người.
Các lão đại của các đại tổ chức đều đang che giấu thực lực của họ.
Hắn không thể nhìn thấu những người như Hầu Tiêu Trần.
Là không thể nhìn thấu, hay là cảnh giới của đối phương quá cao nên chính mình không thể nhìn thấu?
Có phải vượt qua Húc Quang siêu việt không?
Mà bọn hắn đến cùng là sợ gì khi lẩn trốn?
Nếu mình không nhìn thấu được thì có nghĩa là đã vượt qua Húc Quang siêu việt, điều có thể thấy hôm nay là có khoảng 4 người đã vượt qua cấp độ Húc Quang siêu việt, ở Trung Bộ có sao?
Chỉ sợ… Có!
Những người kia nói rằng họ ở cấp độ Húc Quang, thực sự là Húc Quang sao?
Ví dụ, một nhân vật thủ lĩnh như Ánh Hồng Nguyệt?
Húc Quang xuất hiện, nghe nói cũng không mất bao lâu, nhưng Lý Hạo cảm thấy những tên khốn kiếp này có lẽ đã ở một loại tình huống như vậy, mỗi khi tiến vào cảnh giới sau mới có thể lộ ra cảnh giới trước.
Ví dụ như ở cấp độ Húc Quang, bọn hắn sẽ chỉ tiết lộ sự tồn tại của Húc Quang ở cấp này sau khi đã tiến vào cấp Húc Quang.
Chắc chắn có một nhóm người đã và đang đi thẳng ở phía trước mặt mọi người.
Siêu Năng Giả đã tồn tại được 20 năm, trong quá khứ, cảnh giới được đổi mới vài năm một lần mà Húc Quang được cho là đã công khai vài năm ở Trung Bộ, thậm chí còn không biết tên cảnh giới của Húc Quang trước.
Sự chậm trễ của tin tức khiến nhiều người ở Ngân Nguyệt tưởng rằng cảnh giới Húc Quang chỉ mới xuất hiện, nhưng trên thực tế thì nó đã ra ngoài từ vài năm nay.
...
Nghĩ đến đây, Lý Hạo trở nên có chút cáu kỉnh.
Chẳng mấy chốc, hắn đã thoải mái trở lại.
Chợt bật cười.
Bằng cách này thì mới càng thú vị hơn.
"Lão Vương, nhân tiện đi ra ngoài hóng mát thì thăm hỏi lão bằng hữu một chút."
"Liễu đội trưởng?"
"Không phải, hiện tại không cần gặp Liễu tỷ, đi thăm tiền bối Nam Quyền một chút."
"Cái gì?"
Vương Minh sững sờ, tại sao lại muốn gặp Nam Quyền?
Lý Hạo đã có kế hoạch của riêng mình.
Nam Quyền Hạ Dũng là võ sư mạnh nhất mà hắn từng thấy ngoại trừ Viên Thạc, một võ sư thuần túy mà không phải là một võ sư đã tấn cấp siêu năng.
Đối phương thay máu ba lần, có thể so sánh với Tam Dương.
Khái niệm này là cái gì?
Trên thực tế thì chỉ là Nhật Diệu mà thôi, nhưng đối phương đã đột ngột nâng lên một cảnh giới, cho nên Lý Hạo nghĩ có thể thay máu là một cách.
Con đường của lão sư có thể không sai.
Tuy nhiên, con đường đến với đỉnh cao của võ sư Đấu Thiên đến giờ vẫn chưa chắc chắn, có thể còn những con đường khác mà hắn cũng muốn biết thêm một chút.
Tại thời điểm này, hắn vẫn còn một số thế mà hắn không thể hiểu được.
Chính là như vậy, nếu thay máu nhiều lần, liệu hắn có thể nhanh chóng tăng lực chiến đấu hay không?
Thế, đôi khi tâm huyết bất chợt dâng trào thì ngay lập tức cảm ngộ ra nó.
Một số thời khắc, khả năng kẹt chết ngươi cả một đời, cũng hoàn toàn có thể xảy ra.
Lý Hạo sau khi tiến vào Đấu Thiên đã hiểu rõ ba thế, ai biết còn lại bao lâu mới hiểu hết được, nhìn về phía biển, Cửu Đoán Kình không đến cửu điệt, xem ra là tác dụng cũng không quá lớn.
Cho nên hắn quyết định đến gặp Nam Quyền.
Không chỉ có Nam Quyền, sau khi thăm Nam Quyền thì hắn cũng muốn đến thăm Vương Hằng Cương một chút, là một cường giả Thiết Bố Y.
Nếu có những Đấu Thiên khác trong thành thì hắn đều muốn đến thăm một chút.
Về phía quân Võ Vệ, nếu có nhiều Đấu Thiên thì người cảm nhận được thế cũng nhiều hơn, Lý Hạo cũng sẵn sàng giao lưu một lần.
Lý Hạo trong lòng mơ hồ có một kế hoạch.
Trên thực tế, khi đó lão sư đã đơn đấu nhóm quần hùng Ngân Nguyệt, chính là vì học hỏi từ điểm mạnh của những ngừoi khác, lấy thừa bù thiếu cùng lĩnh hội thế của những người này, bởi vậy mới có ngũ thế hợp nhất.
Con đường bất khả chiến bại được ghi lại trong cổ tịch cũng cho phép ngươi đi thách thức tứ phương cùng thu thập những kẻ bất khả chiến bại.
Điều này đã nói lên tất cả, chiến đấu nhiều hơn, học hỏi nhiều hơn thì không có gì xấu.
...
Vương Minh không quan tâm tại sao Lý Hạo lại muốn gặp Nam Quyền.
Nhưng bây giờ Lý Hạo nói, Tuần Dạ Nhân thật ra không có việc gì, về phần vây quét tam đại tổ chức cũng chỉ là trên mặt chữ, còn không có chân chính bắt đầu xuất động, cho nên bọn hắn cũng khá nhàn rỗi.
Xe thể thao khởi động lại lần nữa.
Ngay sau đó, gã lái xe về một khu giàu có ở phía Nam Giao.
Hạ Dũng có tiền cũng không tệ.
Một võ sư của hoàng thất sau khi đến liền mua một cái sân rộng ở gần Nam Giao, rất cổ kính, tiện nghi, tốt hơn nhiều so với túc xá của đám người Lý Hạo.
Khu biệt thự ở Nam Giao.
Khu biệt thự này, có thế lực rất lợi hại, vậy mà đã bố trí hai vị cảnh giới Trảm Thập cùng hai vị Tinh Quang sư làm bảo vệ, phong cách ngay lập tức được khôi phục và đảm bảo an toàn.
Ít nhất, đối với nhiều người mà nói cho dù đó là cảnh giới Trảm Thập hay Tinh Quang sư thì đều là những siêu nhân.
Nếu bọn hắn tuần tra cư xá thì nó là tuyệt đối an toàn.
Tuy nhiên, khi Lý Hạo bọn hắn đưa ra lệnh bài của Tuần Dạ Nhân thì một số nhân viên bảo vệ nhanh chóng mở cửa, hỏi cũng không dám hỏi thêm mà nhanh chóng để bọn hắn đi.
Chỉ có thể mới thể nghiệm được sự uy nghiêm của Tuần Dạ Nhân ở đây.
"Môi trường thật tuyệt!"
Lý Hạo ngồi trong xe nhìn môi trường cư xá, gật đầu thán thưởng, ở đây còn tốt hơn biệt thự của hắn ở Ngân Thành.
Những ngôi nhà ở đây đều thấp thoáng, ẩn hiện trong một vài thảm thực vật màu xanh lá, rất có hương vị của một cổ ẩn sĩ.
Về phần muỗi thì một số thiết bị đặc biệt thậm chí còn được sử dụng ở đây để xua đuổi muỗi, có một dòng năng lượng bí ẩn mơ hồ chảy xuôi nên không cần phải lo lắng về điều đó, có thể thấy nơi này được xây dựng cũng cực kỳ dụng tâm.
Vương Minh cũng không quan tâm lắm, thản nhiên nói: "Tạm được, cũng không quá đắt, cũng chỉ có mấy ngàn vạn một ngôi nhà mà thôi."
"Bao nhiêu?"
Lý Hạo không nói nên lời, đắt như vậy?
Nhưng Vương Minh lại liếc mắt.
Ngươi đi luôn đi!
Mấy ngàn vạn, quá nhiều sao?
Nó rất nhiều!
Dựa vào tiền lương, vậy không nghĩ tới nhưng Tuần Dạ Nhân phát tiền lương thì đó là phát năng lượng bí ẩn, một phương năng lượng bí ẩn có thể bán mấy triệu ra bên ngoài, với cách tính này thì phòng vẫn coi là đắc?
Còn Thần Năng Thạch thì bên ngoài cũng lấy Ức làm đơn vị tính toán... Đương nhiên không ai bán!
Trên thực tế thì sau khi trở thành Siêu Năng Giả, ngoại trừ kẻ yếu còn cường giả căn bản sẽ không còn sử dụng tiền tệ thế tục làm đơn vị giao dịch nữa, dùng nhiều tiền hơn làm gì?
Tinh Quang cùng Nguyệt Minh cũng cần một số tiền để duy trì cuộc sống của họ.
Đến Nhật Diệu thì tùy tiện ném nó bất cứ nơi nào, không muốn kiếm tiền quá đơn giản.
Vương Minh cũng lười để ý tới Lý Hạo, lại nói: "Nếu như ngươi thích, ta liền cho ngươi một ngôi nhà."
"Không cần."
"Tại sao?"
"Ta không tham ô!"
"..."
Vương Minh cứng họng, ai nói đưa cho ngươi chính là tham ô?
Tên này!
Trong khi đang nói chuyện thì chiếc xe dừng lại trước một dãy nhà.