Cùng lúc đó.
Trong đại viện.
Hạ Dũng đang nói chuyện với ai đó, đột nhiên ánh mắt chuyển động nhìn ra ngoài cửa viện, mơ hồ có tiếng xe ô tô gầm rú ngoài cửa viện.
Người đang nói chuyện với hắn cũng nghe thấy động tĩnh.
Hạ Dũng râu ria xồm xoàm trông như một võ phu, nhưng ánh mắt sáng lấp loé.
Mà ngồi đối diện với hắn là một nữ nhân tướng mạo đẹp đẽ, thanh tú, khoảng chừng ba mươi tuổi, với mái tóc dài xoã dài, nàng đang mặc một trong những bộ váy dài phổ biến hơn của quý phụ ở Bạch Nguyệt thành, ngay cả gót chân cũng được che phủ lại bởi cái váy dài kia.
Vào lúc này, nữ nhân này cũng nghe thấy động tĩnh mà liếc nhìn qua Hạ Dũng.
Hạ Dũng ánh mắt lóe lên một chút: "Siêu năng… Cấp độ Nhật Diệu!"
Có một cảm giác quen thuộc.
Nghĩ tới Vương Minh!
Tại sao gã lại tới đây?
Xem ra còn có người khác... Lý Hạo!
Đúng, khẳng định là Lý Hạo.
Hạ Dũng rất ngạc nhiên, tại sao hai người này lại đến nơi này của hắn?
Ở Ngân Thành thì hai người bọn họ nóng lòng muốn thoát khỏi mình.
Đang suy nghĩ thì cửa bị gõ vang, giọng nói lớn của Vương Minh truyền đến: " Nam tiền bối, mở cửa đi, chúng ta tới gặp ngươi!"
Nữ nhân nhìn về phía Hạ Dũng cười: "Bằng hữu của ngươi sao?"
"Bằng hữu?"
Hạ Dũng cười, khóe miệng hé mở, đứng dậy nói: "Xem như thế đi, bạn vong niên, chỉ là miệng tương đối lớn!”
Nữ nhân cười đứng lên nói: "Vậy ta đi trước."
"Ừm."
Hạ Dũng không nói gì, cả hai đứng dậy cùng nhau bước ra ngoài.
Đi ra khỏi nhà mấy bước, sân tương đối rộng, Hạ Dũng cũng không vội nên động tác cũng không nhanh, Vương Minh lúc này ở ngoài cửa lo lắng.
"Đương đương đương!"
"Nam tiền bối, ngươi không ở nhà sao? Ta đã nghe thấy tiếng nói, ngươi sẽ không chào đón chúng ta?"
Nữ nhân che miệng cười tủm tỉm: "Thực là người nóng tính."
Hạ Dũng cũng không nói nên lời, vừa đi vừa nói: "Vốn là người khá kiêu ngạo, trước đây cũng rất tự phụ, có lẽ là do ta cảm thấy khi trở lại Bạch Nguyệt thành có người bao bọc nên không sợ."
Vừa nói hắn vừa cười.
Đúng, người ta thế nhưng cũng là Tuần Dạ Nhân, Hầu Tiêu Trần đã đâm chết Húc Quang chỉ bằng một thương thì Vương Minh còn cần sợ Nam Quyền sao?
Sau khi trò chuyện vài câu, Hạ Dũng ra mở cửa.
Vương Minh cười ha ha, vừa định nói chuyện thì hơi giật mình khi nhìn thấy nữ nhân kia, sau đó lại nhìn về phía Nam Quyền nở một nụ cười hiểu ý.
Hạ Dũng cũng không giải thích mà cười một tiếng, nhìn về phía Lý Hạo khẽ gật đầu.
Nữ nhân cũng liếc nhìn thoáng qua Vương Minh, sau đó nhìn Lý Hạo đang im lặng, khẽ cười nói: "Hạ đại ca, vậy không làm phiền ngươi nữa, nếu có thời gian thì qua bên kia ngồi nói chuyện với ta.”
"Nhất định rồi!"
"Vậy ta đi trước!"
Nàng khẽ gật đầu về phía hai người Vương Minh rồi bước ra khỏi sân, ngoài cửa ngay sau đó đã có một chiếc ô tô chạy nhanh tới, nữ nhân lên xe , kéo lấy váy dài ưu nhã rời đi.
Vương Minh quay đầu nhìn thoáng qua, nở nụ cười.
Hạ Dũng cũng cười mà đứng lên.
Lý Hạo không có tâm trạng cười mà liếc nhìn Vương Minh, cau mày nói: "Tập trung cao độ, đừng có thấy người nào cũng bày ra vẻ mặt này, gặp phải chuyện không có khả năng xúc phạm thì ngươi sẽ gặp rắc rối."
Vương Minh ánh mắt chuyển động: "Ý của ngươi là?"
"Võ sư Đấu Thiên."
Lý Hạo bình tĩnh nói: "Nam Quyền tiền bối đúng là biết hết thảy cao nhân, bọn họ khi đó quả nhiên là võ sư nổi danh võ lâm! Bất quá bằng hữu đều là võ sĩ Đấu Thiên hiếm gặp."
Vương Minh sửng sốt một chút, không thể tin được: "Đấu Thiên? Ta không nhìn ra mà!"
Lý Hạo cười: "Ngươi có con mắt vụng về! Không chỉ Đấu Thiên mà còn là loại Đấu Thiên giết người không biết bao nhiêu lần. Đừng nhìn tuổi tác không lớn, ta nghĩ... Cũng có khoảng 50!"
"Khoảng 50 tuổi, vậy 20 năm trước thì ít nhất là 30 tuổi."
Lý Hạo suy nghĩ một chút, một lúc sau đó nở nụ cười: "Võ sư Ngân Nguyệt năm đó không có mấy nữ võ sư nổi danh, Bích Quang Kiếm, Quang Minh Kiếm bên trong Thất Kiếm, đao khách bên trong Liễu Diệp Đao, luyện quyền Tú Xuân Quyền, luyện chưởng Tồi Tâm Chưởng…"
Lý Hạo nhìn về phía Hạ Dũng cười nói: "Người vừa rồi, sẽ không phải là... Trạc Tâm Kiều Khách của Trạc Cước môn chứ?"
Hạ Dũng cười: "Thị lực thật tốt! Ngươi làm sao mà nhìn ra được?"
"Váy dài chạm đất luôn che kín chân."
Lý Hạo thản nhiên cười: "Những bộ phận khác trên cơ thể cũng không có gì đặc biệt, vì bàn chân bị che lấp nên rất có thể là Trạc Tâm Kiều Khách, lão sư của ta đã mấy lần nói rằng nữ nhân này thích đâm người ta bằng một đôi chân này, lại còn nhanh hơn đao, Trạc Cước vừa ra thì võ sư bị thủng trái tim không biết bao nhiêu mà kể."
"Nhìn như vậy thì không phải là Đấu Thiên mới được tấn cấp gần đây, có nghĩa là trước đây nàng không ở Ngân Nguyệt thì cũng là bên hoàng thất tới"
Hạ Dũng liếc nhìn Lý Hạo thật sâu, hơi ngạc nhiên mà cũng có chút kỳ quái, một lúc lâu sau hắn mới nói: "Tiểu tử, hình như ngươi có chút tự tin cùng điềm tĩnh hơn trước, sao, ở Bạch Nguyệt thành ngươi nắm chắc trong lòng rồi sao?"
Lý Hạo lắc đầu cười nói: "Không phải, chỉ là ta vừa nghĩ qua về một số đồ vật, tiền bối không cần để ý."
Sau đó, hắn cười nói: "Tiền bối, ngươi không mời chúng ta đi vào ngồi sao"
"Ha ha ha!"
Hạ Dũng cười lớn: "Thật thú vị, vào ngồi đi! Nói thật, vẻ ngoài thận trọng của ngươi trước đây, ta trông không giống đồ đệ của Viên lão ma nhưng bây giờ lại có mấy phần hương vị, năm đó Viên lão ma ở cái tuổi này giống ngươi cũng rất kiêu ngạo."
"Tiền bối gặp qua lão sư của ta ở tuổi này?"
Lý Hạo cũng cười: "Lão sư của ta năm nay đã hơn 70, cũng coi như là khá nhiều tuổi, 50 năm trước chỉ sợ cũng mới tấn cấp Phá Bách, mà tuổi của Nam Quyền tiền bối không bằng sư phụ của ta?"
Viên Thạc được coi là một võ sư lớn tuổi, mà Nam Quyền nên trẻ hơn ông một chút mới đúng.
Hạ Dũng cười nói: "Gặp qua, ta kém lão sư ngươi vài tuổi, khi 20 tuổi, hắn đã được coi là một võ sư có tiếng, tuy rằng sau này không nổi tiếng như vậy, nhưng lúc đó cũng theo lão sư của hắn vào Nam ra Bắc..."
Lão sư của lão sư?
Lý Hạo không có nghe nói qua, có chút tò mò: "Lão sư của lão sư ta..."
"Chà, hồi đó cũng có chút nổi tiếng, nhưng sau đó đầu ngọn gió bị Viên Thạc lấn át, lúc đầu Viên lão ma không phải tu luyện Ngũ Cầm Thuật, sau này, chính hắn tự đào huyệt, đào được Ngũ Cầm Thuật, đã tự mình tiến hành cải tiến thì mới có Ngũ Cầm môn hiện tại!"
Ngũ Cầm Thuật được sáng tạo ra bởi Viên Thạc, hoặc là nói cải tiến dựa trên cổ tịch.
Điều này có nghĩa là Ngũ Cầm môn thực sự bắt đầu từ Viên Thạc, mới có truyền thừa.
Lý Hạo gật đầu không hỏi nhiều.