Trong thời gian sau đó, Lý Hạo không giao tiếp với bất kỳ ai.
Trong văn phòng.
Lý Hạo bắt đầu làm việc chăm chỉ tập Cửu Đoán Kình, hắn muốn đem Cửu Đoán Kình vọt tới cửu điệt càng sớm càng tốt.
Về phía lão sư thì hắn cũng không quá lo lắng.
Huống chi có lẽ lão sư còn tiến bộ nhanh hơn hắn.
Không khác, ngũ thế của Viên Thạc đã dung hợp từ lâu, không giống như Lý Hạo phải làm lại từ đầu, Viên Thạc bây giờ đã thành thạo phương pháp nên muốn làm rất đơn giản, ngũ tạng mạnh hơn, mà sau đó thế được dung hợp thì nó sẽ biến mất!
Nhưng Lý Hạo lại muốn đánh cơ sở.
Viên Thạc, nền tảng từ lâu đã được củng cố đến cực điểm, trong võ lâm ngày nay, ai có thế mạnh hơn ông chứ?
Ngay cả cái gọi là Bá Đao, những người này hồi đó cũng không bằng Viên Thạc, bây giờ... Lý Hạo nghĩ cũng không bằng!
"Chín lần điệt gia, thể lực của ta vừa đủ, chủ yếu là do ta thiếu kinh nghiệm cùng cảm ngộ..."
Lý Hạo cố gắng thử lần lượt, đánh cho bốn phía xung quanh vang lên tiếng nổ.
Ngọc tổng quản sát vách rất khó chịu!
Tên Lý Hạo này lại tới.
Từ khi Lý Hạo chuyển đến sát vách, tuy rằng trạch vô cùng, nhưng chính vì quá trạch nên khiến người khác tâm phiền, hắn cả ngày không rời đi, khi không có chuyện gì thì chỉ đánh quyền mà khi đánh quyền lại không thể không có tiếng động.
Nàng thực sự đã chịu đủ tên gia hỏa này rồi!
Vốn dĩ ngày mai nàng cũng muốn đưa Lý Hạo đến Võ Vệ quân, việc này cũng là do Hầu Tiêu Trần sắp xếp.
Nhưng hiện tại, Ngọc tổng quản chỉ muốn đưa gia hỏa này rời đi!
Đúng, đưa hắn đến Võ Vệ quân!
Ở tổng bộ bên này đều là Siêu Năng Giả, đối với Lý Hạo mà nói thì ở đây thực sự rất nhàm chán, có lẽ đi Võ Vệ quân sẽ tốt hơn một chút.
...
"Ba ba ba!"
Lý Hạo vẫn đang đánh quyền, nếu hắn không có cảm ngộ gì khác thì hắn sẽ đánh mạnh, đánh ba năm vạn quyền, hắn không tin sẽ không tiến bộ.
Lý Hạo không quan tâm thân thể người khác chịu không nổi.
Hai loại năng lượng phong lôi rất nhanh được chuyển giao.
Hắn không sợ nhục thân bị hao tổn!
Hôm nay hắn chỉ có thể dồn bảy lần điệt gia, Lý Hạo nghĩ nếu đánh 100.000 quyền thì có thể chín lần điệt gia, đội trưởng đã luyện võ nhiều năm nhưng Lý Hạo cảm thấy đội trưởng có thể dốc hết sức cũng chưa chắc đã đánh qua 100.000 lần!
Nếu đúng như vậy thì cánh tay đã bị cắt bỏ hoàn toàn từ lâu rồi.
Nếu thiên phú không đủ, thời gian không đủ thì cùng nhau cố gắng.
Chỉ cần chăm chỉ, siêng năng là có thể bù đắp được những điểm yếu!
Nếu như người khác biết được tâm tư của Lý Hạo thì sợ rằng sẽ sốc chết mất.
Bù điểm yếu?
Lý Hạo có bị đần sao?
Nếu hắn đần thì không có khả năng nhanh chóng lĩnh hội ba loại thế.
Không sợ ai đó thông minh hơn ngươi, chỉ sợ ai đó thông minh hơn ngươi, tài năng hơn bạn, sau đó... Người ta vẫn càng cố gắng hơn ngươi, lời như vậy chỉ sợ người phía sau chỉ có thể tuyệt vọng.
Có thiên phú, thông minh thì không sợ, chỉ cần những người này không nỗ lực thì người phía sau sớm muộn gì cũng có thể đuổi kịp.
Nhưng khi người như vậy, so ngươi còn phải cố gắng gấp 10 lần. . . Ngươi liền triệt để không còn đường để đi.
Lý Hạo vẫn đang đánh.
Tiếng đập cửa vang lên.
Lý Hạo đã cảm ứng được điều đó từ lâu nhưng hắn tưởng rằng Ngọc tổng quản sẽ lên tầng sáu mà Hầu Tiêu Trần lại xuất quan, hai người cũng không lệch bao nhiêu thời gian, nhưng tại sao lại muốn chạy đến chỗ của ta?
"Mời vào!"
Ngọc tổng quản đẩy cửa vào, nhìn thấy Lý Hạo đánh đến toàn thân mồ hôi nhễ nhại thì hơi nhíu mày, nàng không thích bộ dạng trên người đều là mồ hôi của võ sư... Hầu bộ lại rất tốt, lần nào dù sau khi tu luyện xong cũng sẽ sớm tắm rửa sạch sẽ, có mùi rất dễ ngửi.
Mặc dù Lý Hạo không bốc mùi, nhưng... khi đổ mồ hôi trông hắn thật xấu xí.
Lý Hạo đương nhiên không biết nàng đang suy nghĩ gì, nếu biết được thì hắn nhất định sẽ đánh đối phương một bạt tai... Điều kiện tiên quyết chính là có thể đánh thắng.
"Tại sao tổng quản lại tới đây?"
Lý Hạo bật cười, lấy khăn mặt lau mồ hôi.
Ngọc tổng quản im lặng, tránh đi mồ hôi bị hất ra mà lạnh lùng nói: "Bộ trưởng nói cho ngươi đi Võ Vệ Quân một chuyến, nếu ngươi có hứng thú thì có thể ở lại Võ Vệ Quân, ta dẫn ngươi đi xem."
"Hiện tại?"
"Đúng!"
"Trời sắp tối..."
Lý Hạo nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nhìn đồng hồ trong phòng làm việc tự mình bỏ tiền ra mua: "Còn 5 phút nữa ta phải tan làm."
"..."
Ngọc tổng quản có chút không nói nên lời, nàng khẽ nhíu mày: "Lý Hạo, ngươi là võ sư chứ không phải là công nhân làm công thực sự!"
Chỉ vài lần thôi thì còn được, chứ ngày nào cũng giống như vậy thì thấy rất phiền.
Lý Hạo mỉm cười: "Được rồi, nhưng khi nào thì ta mới có thể thực hiện chức vụ tuần thành sứ? Khi trở thành quan chức, ta đương nhiên phải tăng ca, học hỏi từ Hách bộ mỗi ngày tăng ca cho đến rạng sáng. Còn đi làm công... Hiện tại không phải sao?"
Ngọc tổng quản nhìn hắn một cách kỳ lạ.
Lý Hạo dường như đã lớn gan hơn trước rất nhiều.
Nói cách khác, bộ mặt thật được lộ ra.
Trước đó, khi Lý Hạo nhìn thấy nàng thì thận trọng và vô cùng khách khí.
"Nhanh."
Ngọc tổng quản cau mày nói: "Chức vụ tuần thành sứ không chỉ cần có sự chấp thuận của Hầu bộ mà còn phải có sự chấp thuận của Khổng Ti trưởng, sau đó là sự chấp thuận của Hành Chính Tổng Thự thì ngươi mới có thể thăng chức lên được, vương triều vẫn còn ở đó, hệ thống vẫn hoàn thiện, không phải nói những lời độc đoán của người nào đó!"
Tuần thành sứ được coi là một quan chức cấp cao.
Nếu vương triều sụp đổ và Ngân Nguyệt trở nên độc lập thì dĩ nhiên Hầu Tiêu Trần là người có tiếng nói cuối cùng, nhưng hiện tại thì chưa phải, vẫn cần phải đi theo quá trình này.
"Được rồi!"
Lý Hạo mặc quần áo vào: "Vậy chờ một chút đi, ta nghĩ cũng sắp, Tuần Kiểm ti cùng Hành Chính Tổng Thự không ngại cho Hầu bộ mặt mũi."
Ngọc tổng quản quá lười biếng để nói thêm điều gì.
Trực tiếp đi thẳng ra khỏi phòng làm việc, Lý Hạo nhanh chóng đi theo sau.
Ngọc tổng quản không muốn nói chuyện, bước xuống lầu.
Mà Lý Hạo cười theo sau, vừa đi vừa nói: "Tổng quản, không phải ta đưa ra điều kiện mà bởi vì ta không biết mục đích chuyển đến đây là gì? Hầu bộ chỉ bảo ta đến nhưng cho đến khi bây giờ cũng không có một nhiệm vụ nào truyền xuống cả, ta nghĩ rằng ta quá nhàn rỗi, sau khi ta được thăng chức, có lẽ Hầu bộ đã chú ý đến nó hơn."
Đánh rắm!
Tuy nhiên, khi Hầu Tiêu Trần yêu cầu Lý Hạo đến Bạch Nguyệt thành cũng không sắp xếp để hắn đi làm một việc gì.
Đối với việc giết Vu Khiếu thì là do Hách Liên Xuyên đã nhờ hắn giúp đỡ.
"Nhanh!"
Ngọc tổng quản lạnh lùng nói: "Bộ trưởng đưa ngươi tới, tự nhiên không để cho ngươi nhàn rỗi suốt ngày, khẳng định là phải có một nhiệm vụ quan trọng giao cho ngươi, mặt khác cũng là vì bảo vệ ngươi."
"Hừ, vậy thì tốt rồi, lúc đó ta sẽ nói với bộ trưởng, chỉ đâu đánh đó! Tính mạng này của ta hiện tại đã bán cho bộ trưởng, đều là người một nhà, tổng quản ngươi nói có đúng không?"
Ngọc tổng quản phớt lờ hắn.