Lý Hạo không quan tâm, vừa đi vừa cười nói: “Tổng quản, ta nghe nói bên trong Nguyên Thần Binh có một loại năng lượng đặc biệt, nếu hấp thu được thì có thể làm bản thân lớn mạnh rất nhanh chóng, mà lại an toàn không có tai họa ngầm đúng không?"
"Có một chút."
"Tuần Dạ Nhân chúng ta có phải là có một thanh Nguyên Thần Binh không"
"Ừm."
"Có thể cho ta mượn vài ngày được không?"
"..."
Ngọc tổng quản quay đầu nhìn Lý Hạo với vẻ mặt lạnh lùng.
Tên này có nghĩ rằng mình đang lên thiên đường hay không?
Cái này cũng dám nói?
Hỏa Phượng Phương, đó là Nguyên Thần Binh hàng đầu, mặc dù có thể không so sánh với một số bảo vật ở Trung Bộ nhưng ở Ngân Nguyệt thì nó cũng là Nguyên Thần Binh xếp hạng số một, tên Lý Hạo này cũng mới chỉ ở đây mấy ngày mà lại dám mở miệng mượn Nguyên Thần Binh?
"Lý Hạo..."
Lý Hạo vẻ mặt nghiêm túc: "Tất cả cũng là vì bộ trưởng! Ta muốn trở nên mạnh mẽ để trở thành cánh tay phải đắc lực của bộ trưởng, thay vì được bộ trưởng che chở mà còn kéo theo gánh nặng của bộ trưởng!"
"Ta muốn trở thành một cường giả như tổng quản vậy, có thể hỗ trợ cho bộ trưởng nhiều hơn, không giống như Hách Bộ chuyên đi cản trở, chỉ có thể làm việc vặt, làm những việc nhỏ, không được tham gia các sự kiện lớn mà để bộ trưởng tự mình tham gia!"
Ngọc tổng quản cau mày không nói gì.
Có gì không ổn với điều này?
Không có!
Tuy nhiên, khiến người khác nghe có vẻ hơi khó chịu.
Cũng may, Hách Liên Xuyên không ở bên cạnh hắn, nếu không có lẽ sẽ tức giận chết mất.
Ngọc tổng quản khẽ cau mày: "Hỏa Phượng Thương không chỉ là vũ khí, mà còn là căn bản của việc tấn cấp siêu năng, nó cực kỳ quan trọng nên không thể đánh mất nó..."
Lý Hạo gật đầu: "Ta hiểu rồi! Không cần lo lắng, trừ khi ta chết, ta nhất định sẽ không để mất, nếu ta chết rồi thì có nghĩa là có người đã giết tới Bạch Nguyệt Thành, dưới mí mắt của Hầu Bộ mà cướp lấy Hỏa Phượng Thương, như vậy mới không còn cách, ta nói đúng không, tổng quản?"
Ngọc tổng quản vốn dĩ muốn nói rằng không thể cho bên ngoài mượn nó.
Nhưng vào lúc này, nàng đột nhiên bị người nào đó chặn cho không nói nên lời.
Nàng lại nhíu mày, một lúc lâu sau mới nói: "Ta sẽ quay lại hỏi Hầu Bộ."
"Đừng, người nào ở Tuần Dạ Nhân mà không biết Hầu Bộ chỉ nghe tổng quản chứ?"
Lý Hạo cười rạng rỡ: "Có lời của tổng quản thì Hầu Bộ nhất định sẽ đồng ý, việc nhỏ thôi!"
Ngọc tổng quản không nói nên lời.
Mặc kệ hắn mà bước đi tiếp.
Lý Hạo lại tiếp lời: "Tổng quản, chỉ là cần mượn một lát cũng không phải cướp đi, cho ta tăng thêm kiến thức đi, không phải Hầu bộ cũng đã nói sao? Ta kiến thức quá ít, ta đã trưởng thành như vậy cũng chưa từng thấy qua Nguyên Thần Binh."
Ngọc tổng quản không khỏi cau mày, vừa đi vừa nói: "Chờ tin tức!"
Lại là chờ tin tức!
Chờ tin tức vậy nghĩa là không có tin tức.
Lý Hạo làm sao có thể đồng ý, vội vàng nói: "Vậy quên đi, không quấy rầy bộ trưởng cùng tổng quản nữa, ngày mai ta xin nghỉ phép, ta muốn đi quân doanh của Ngân Nguyệt quân một chuyến."
"Ừm?"
"Tới tìm Vũ soái!"
Lý Hạo kích động nói: "Lão sư của ta cùng Vũ soái là bằng hữu, Vũ soái cũng là cường giả, hoặc là thống soái ba đạo quân khẳng định cũng phải có Nguyên Thần Binh... Ta mượn xem có thể mượn được không."
Sắc mặt Ngọc tổng quản hơi thay đổi, nàng nhìn lại Lý Hạo bằng ánh mắt sắc bén: "Ngươi... đang đe dọa, hay là gì khác?"
Có ý tứ gì?
Lý Hạo nhe răng cười một tiếng: "Không! Chỉ là ta nghĩ Nguyên Thần Binh có thể giúp ta cảm ngộ được ý nghĩa thực sự của võ đạo, ta cần phải hoàn thiện bản thân thay vì trở thành một thứ rác rưởi chờ chết. Đương nhiên, chỗ nào có thể mượn được thì ta đi nơi đó nhìn một chút, tổng quản làm sao vậy, ta không thể đi mượn sao?"
Ngọc tổng quản có chút buồn bực!
Lý Hạo, tên này trước kia nhìn thật thà quen thuộc, lại phát hiện người này thật ra không lương thiện chút nào!
Lời vừa rồi rõ ràng là nói Hầu Tiêu Trần không có cho mượn, chính là không cho hắn cơ hội, muốn hạn chế cùng trấn áp hắn.
Nếu đã như vậy... Thì hắn muốn tìm cơ hội trong quân đội!
Tính uy hiếp sao?
Cũng không tính.
Nhưng... Dù sao Ngọc tổng quản cũng không thích loại cảm giác này cho lắm, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: "Được, ta cho ngươi mượn nhưng nhiều nhất là ba ngày!"
"Đa tạ!"
Lý Hạo vội vàng cảm ơn với vẻ mặt hưng phấn.
Nhưng trong lòng thì rất bình tĩnh.
Mượn được là điều tốt, không mượn được cũng không sao, chỉ là thăm dò xem mức độ khoan dung của những người này đối với mình ra sao mà thôi, lại tiện thể nhìn xem quân đội cùng mấy nhà Tuần Dạ Nhân có thực sự thân thiết với nhau như một nhà hay không.
Có vẻ như không phải như vậy.
Có lẽ có một số mâu thuẫn hoặc xung đột lợi ích giữa nhau.
Hồ Định Phương đã tự mình mời đến Hổ Dực quân mấy lần, nhưng Tuần Dạ Nhân chưa bao giờ đồng ý để hắn đi, mặc dù có liên quan đến lựa chọn của chính Lý Hạo, nhưng nó cũng đại diện cho thái độ của Tuần Dạ Nhân.
...
Ngoài cửa, xe của Hầu Bộ trưởng đã đợi sẵn.
Lý Hạo ngồi trên ghế phụ còn Ngọc tổng quản ngồi ở hàng ghế sau.
Trong xe rất yên tĩnh.
Võ Vệ quân rõ ràng không có ở đây.
Lý Hạo không có hỏi nó ở đâu, dù sao khi đến nới hắn sẽ biết.
Hắn có chút tò mò về Võ Vệ quân nhưng sự tò mò của hắn không quá nặng như vậy, một đội quân được tạo thành bởi các võ sư có thể có rất nhiều cường giả, và thậm chí có thể có rất nhiều Đấu Thiên, nhưng... Chỉ cần không phải là loại cao thủ võ lâm nổi danh khắp thiên hạ thì Lý Hạo đều không quan tâm.
Không phải võ sư càng nổi danh càng mạnh mà là võ sư đều là độc nhất vô nhị, võ sư không thường xuyên tham chiến thì làm sao trở nên mạnh mẽ hơn?
Không nổi danh thì làm sao đấu với người cùng hạng?
Không có đấu thì làm sao có thể tiến lên mạnh mẽ?
Nếu các võ sư được huấn luyện trong quân đội đều được tạc ra từ một khuôn đúc, thì một võ sư như vậy sẽ không đáng được nhắc đến ngay cả ở Đấu Thiên.
Tam đại thống lĩnh của năm đó cũng nổi danh thiên hạ khiến người ta cảm thấy cường đại.
Không chiến đấu nhiều làm sao mà mạnh được.
Ngọc tổng quản không muốn nói chuyện, lúc này Lý Hạo cũng không thèm nói chuyện, nhắm mắt dưỡng thần cũng không thèm nhìn đường, nhưng thần ý vẫn luôn lượn lờ xung quanh, đâm tài xế lái xe luôn có chút khó chịu.
Phía sau, ánh mắt Ngọc tổng quản cũng khẽ động.
Kiếm thế!
Tên Lý Hạo này kiếm thế luyện thành tốt, năm đó ở Ngân Nguyệt võ lâm cũng có thể hỗn xuất đầu, không ngờ tới Viên Thạc đã nhìn lầm không biết bao nhiêu học trò vậy mà về già vẫn có thể tìm được bảo bối.