Xe chạy hết hướng Bắc.
Nam Thành là tổng bộ của Tuần Dạ Nhân mà tổng bộ của Tuần Kiểm ti là ở Bắc thành.
Võ Vệ quân ở phía bắc?
Khoảng cách xa như vậy, chẳng phải Hầu Tiêu Trần thường đến đó sao?
Đúng lúc này trong xe, Ngọc Tổng quản lên tiếng: "Võ Vệ quân rất ít người, tổng cộng chưa tới một nghìn người, trên thực tế thì chỉ có 980 người, tất cả chỉ có 9 đội trăm người, những người còn lại là sắp xếp trực thuộc ở thiên phu trưởng đội cận vệ."
"Tổng cộng có chín vị bách phu trưởng, tất cả đều là cấp thấp của tuần thành sứ."
"Một vị thiên phu trưởng là tuần thành sứ cấp cao."
"Hầu như tất cả các thành viên của Võ Vệ quân đều là tuần sát sứ."
"980 người, trong đó không tới một trăm người là ở Trảm Thập cảnh giới, còn lại là Phá Bách!"
Lý Hạo sửng sốt, mạnh như vậy?
Nhưng sau này nghĩ lại thì cũng bình thường, ở thời đại này có đủ năng lượng bí ẩn thì Phá Bách không khó, khó là Phá Bách viên mãn.
Nghĩ đến đây, Lý Hạo nói: "Phá Bách viên mãn nhiều không?"
"Rất nhiều, gần trăm người."
Lý Hạo hơi nhướng mày, nhiều như vậy có nghĩa là trăm người lĩnh ngộ ra thế, kỳ thật cũng không ít.
Mạnh hơn so với tưởng tượng!
Lý Hạo vốn chỉ muốn Võ Vệ quân có mười mấy võ sư có thể cảm ngộ thế là tốt rồi, không ngờ lại có gần trăm người, đây còn không tính những bách phu trưởng cùng thiên phu trưởng mà những người kia khẳng định là Đấu Thiên.
"Đúng rồi, còn có một vị phó thiên phu trưởng... Võ sư Đấu Thiên của Võ Vệ quân có tổng cộng 11 người!"
Chín vị bách phu trưởng cùng với 2 vị thiên phu trưởng là có 11 vị Đấu Thiên.
Lý Hạo trầm mặc một hồi hỏi: "Như thế nào so với Nam Tuyền?"
"Không bằng."
"Ý ta là thiên phu trưởng..."
"Khó mà nói được."
Ngọc tổng quản suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu hồi đó Hạ Dũng chưa bước chân vào Đấu Thiên thì không cần phải nói, nhưng hiện tại thì Hạ Dũng vẫn chưa toàn lực xuất thủ nên rất khó để đánh giá, mà võ sư phải giao thủ mới có thể phán đoán một hai."
"Ngươi đã từng chiến đấu với Tam Dương chưa?"
"Hai vị thiên phu trưởng đã từng chiến đấu!"
Lý Hạo biết điều đó, đây là giải thích cho hai vị thiên phụ trưởng không phải cùng là Đấu Thiên, còn vị bách phu trưởng căng hết cỡ thì cũng đã là cấp độ Nhật Diệu đỉnh phong.
Nói là mạnh rất mạnh, chính là nói như vậy... Thì là như vậy.
Ngọc tổng quản lại nói: "Đúng rồi, trong quân đội đều có quân trận, một khi hợp lực thì hiện tại không thể so được. Mục tiêu hiện tại của Võ Vệ quân là hình thành một trận hàng vạn người mà vây chết Húc Quang!"
Lý Hạo gật đầu.
"Ngươi không tò mò sao?"
"Chỉ là quân trận thì còn tò mò cái gì?"
Lý Hạo cười: "Đã có từ xa xưa, thời văn minh cổ đại cũng có ghi chép, một khi hình thành trận thì mới có hy vọng thực lực tăng lên gấp đôi. Văn minh cổ đại cũng có ghi chép, có một loại trận pháp rất mạnh, mượn lực của ngàn người tụ hợp sức lực lại ở một người, chẳng hạn như dùng thiên phu trưởng làm mắt trận, sức mạnh của ngàn người hội tụ lại vào một người, đừng nói là đối phó với Húc Quang mà đến cả phía trên Húc Quang còn có hi vọng... Xem ra, Hầu Bộ đã không có cách có thể thu được loại trận pháp mạnh mẽ như vậy?"
Đây là sự thật mà trong sách cổ đều có nói, Lý Hạo biết đến sách cổ cũng không ít mặc dù đều là bị lão sư ép phải đoc.
Ngọc tổng quản đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
Những gì nàng cho là rất Lý Hạo, nhưng khi nói đến trong miệng Lý Hạo lại cảm thấy không đáng một đồng.
Đương nhiên là loại cảm giác này không chỉ có cảm nhận qua trên người một mình Lý Hạo.
Nàng không khỏi nghĩ đến năm đó... Năm đó võ lâm cũng có một tên khó ưa như vậy, hắn biết ngươi nói gì, ngươi cho rằng bí thuật của ngươi cực kỳ lợi hại nhưng ắn có thể liệt kê ra vô số bí thuật mạnh hơn ngươi.
Đúng vậy, người đó chính là Viên Thạc.
Một tên gia hỏa đáng ghét!
Từ khi còn trẻ, Viên Thạc đã học rộng tài cao, điều ấy mọi người trong võ lâm đều biết.
Ông biết rất nhiều thứ cũng đọc rất nhiều sách, sau đó ông không hài lòng với những cuốn sách hiện đại mà bắt đầu nghĩ về những cuốn sách cổ, vì vậy ông bắt đầu hành trình khảo cổ của mình.
Đến thời kỳ đó ông biết nhiều hơn.
Bây giờ Lý Hạo có xu hướng ngày càng tăng theo Viên Thạc.
Viên lão ma vừa tái xuất liền cho ra luôn Lý tiểu ma sao?
Ngọc tổng quản ngay lập tức mất hứng nên không nói nữa.
Ngươi sẽ biết khi đến nơi!
...
Xe chạy trong thành gần nửa giờ, sau đó bắt đầu hướng ngoại ô phía bắc mà đi.
"Ở vùng ngoại ô phía bắc có biển... nhưng nó chỉ là một nhánh của Bắc Hải chứ không thực sự là biển. Bắc Hải chạy qua đất liền và phân chia phía Trung Bắc và Ngân Nguyệt chỉ là một vùng đất nhỏ chi nhánh, chúng ta thường gọi nó là Nguyệt Hải."
"Từ Nguyệt Hải đi bằng đường thủy thực sự có thể đến Bắc Hải, hoặc thậm chí đến Trung Bắc... Nhưng nó không an toàn, có hải tặc cùng thủy phỉ trên biển, không có đường bộ an toàn."
"Trụ sở của Võ Vệ quân ở gần Nguyệt Hải, nơi đó hoang vắng, thích hợp cho các võ sư luyện võ, dù sao thì hàng nghìn võ sư tập võ, động tĩnh cũng không nhỏ."
Khi gần đến nơi thì Ngọc tổng quản lại giới thiệu với Lý Hạo.
Lý Hạo đột nhiên có hứng thú, vô cùng hứng thú nói: "Tổng quản, nói như vậy thì trụ sở ở bờ biển?"
"Đúng."
"Vậy thì có thể bơi bất cứ lúc nào?"
"Không sợ chết đuối, tùy ngươi."
Lý Hạo tâm trạng đột nhiên tốt lên, Nguyệt Hải... Tuy rằng chỉ là một nhánh nhỏ nhưng không thành vấn đề, hắn còn chưa nhìn thấy biển.
Nghe nói trên bãi biển có mỹ nhân cởi quần áo... Khụ khụ, tắm nắng cho người.
"Tổng quản, bãi biển có gần trụ sở không?"
"Tất nhiên là có, nhưng không có người nào vì bên kia là cấm khu quân sự."
Lúc này, Lý Hạo lại có chút thất vọng, cấm khu!
Đáng tiếc!
Không phải cho bản thân mà cho lão sư.
Hắn còn đang suy nghĩ, một ngày nào đó lão sư sẽ đến, chiêu đãi lão sư, có thể dẫn lão sư đi ngắm mỹ nữ phơi nắng nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể bó tay.