Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 567 - Chương 567: Ngũ Cầm Môn Mạnh Hơn!!

Chương 567: Ngũ Cầm Môn Mạnh Hơn!! Chương 567: Ngũ Cầm Môn Mạnh Hơn!!

"Hồi đó lão sư ta giết nhiều người, cũng không biết có thân nhân bằng hữu của mấy người ở đây... Nhưng võ sư luận bàn thì người chết cũng là chuyện bình thường, không thể chấp nhận được thì nên rời khỏi võ càng sớm càng tốt!"

Lý Hạo cười rạng rỡ: "Nếu mọi người đang tức giận bằng không thì phát tiết một chút, ta cũng tới rồi, cũng không ngại để mọi người giảm nhiệt... Những người có mặt ở đây nghĩ cần phải luận bàn với ta thì đi ra! Nếu cảm thấy không địch lại thì tất cả đều tới, ta sẽ đón tiếp hết thảy!"

"..."

Bốn phía yên lặng.

Sau một khắc tiếp theo, tiếng ồn ào lại nổi lên.

Thật kiêu ngạo!

Mộc Lâm đối diện hắn cũng giật mình, không đúng!

Lý Hạo mà đệ đệ nói không phải như vậy.

Tên tiểu tử này, những lời này quá kiêu ngạo!

Ở phía xa, một võ sư Đấu Thiên lạnh lùng nói: "Lý Hạo, ngươi có thể nghĩ rõ ràng! Đây là Võ Vệ quân, mọi người đều xem mặt mũi của bộ trưởng cũng chưa chắc sẽ đối với ngươi như thế nào, nếu ngươi chủ động khiêu khích… Vậy thì với lúc trước không giống nhau!"

Lý Hạo nhìn về phía người kia, thấy hắn đang cầm một chiếc rìu ngắn trong tay, liền cười: "Dùng rìu, chẳng lẽ là … Truyền nhân của Khai Sơn Phủ? Người đã bị lão sư của ta đánh chết chỉ bằng ba quyền? Lão sư ta nói, Khai Sơn Phủ không phải là yếu, nhưng so với danh vọng thì vẫn kém hơn rất nhiều, hắn trong lúc nhất thời không thể dừng tay.”

"Đồ khốn!"

Cường giả cầm chiếc rìu mạnh mẽ bật lên trong tích tắc, thoáng chốc xuất hiện trước mặt Lý Hạo với đôi mắt lạnh lùng.

"Lý Hạo, ngươi không cần muốn chết!"

Lý Hạo thở dài: "Đừng tới bộ này, đều là võ sư, khi ta vừa đến thì ngươi là người có địch ý dày đặc nhất! Hận không thể một búa đánh chết ta, tại sao ta phải khách sáo làm gì?"

Lý Hạo mỉm cười: "Đã vậy thì cứ việc chỉ điểm, trực tiếp chỉ điểm, đều là võ sư không nên học siêu năng, có thù oán gì thì cứ nói thẳng, rồi dứt khoát một chút, đúng không?" "

Cường giả cầm búa cười lạnh một tiếng: "Đúng vậy! Lý Hạo, ngươi có chút ý tứ. Ta gọi là Trần Tiến, truyền nhân của Khai Sơn Phủ, nhưng ta đã tiến vào Đấu Thiên năm năm, ta cũng không muốn lấy lớn lấn nhỏ, ta sẽ để đồ đệ chiếu cố ngươi, nhưng ta muốn để xem, truyền nhân thế hệ này của Ngũ Cầm môn đến cùng là thứ gì!"

"Vậy thì không cần!"

Đúng lúc này, ủng da của Lý Hạo giẫm trên mặt đất, bước ra ngoài, sàn nhà nứt toác.

Nhẹ nhàng đánh một quyền về phía đối phương, giọng điệu lãnh đạm: "Ngươi tự mình làm đi, ta sợ đồ đệ của ngươi quá yếu!"

"Hừ!"

Trần Tiến hừ lạnh rồi dùng búa đánh về phía hắn, một quyền của Lý Hạo ông ta biết, là Hổ Đấu thuật, là một quyền trong Ngũ Cầm thuật, cũng không tính là gì.

Quyền không đủ nhanh!

Một búa này không quá mạnh, Lý Hạo nhíu mày: "Dùng thế, ngươi coi thường ai đây?"

Một khắc tiếp theo, Lý Hạo đột nhiên gầm lên một tiếng, giống như hổ gầm núi rừng, dưới tiếng gầm, Trần Tiến đột nhiên ho khan một tiếng, khóe miệng chảy máu, ngũ tạng chấn động!

Sắc mặt ông ta thay đổi, ngay sau đó liền gầm lên một tiếng rồi nhanh chóng chém ra một búa!

Một búa này đã chém ra, thậm chí trên người ông ta còn xuất hiện một ngọn núi dạng lưỡi rìu cái rìu, Khai Sơn Phủ!

Lý Hạo vừa gầm, liền biết mình gặp phải địch thủ.

Lúc này Lý Hạo cũng không chút khách khí, nếu đối phương đã đã tận lực ứng phó vậy thì hắn cũng không cần lưu thủ.

Nếu không lại có vẻ như mình đang bắt nạt người.

Lần này, nắm đấm của hắn thật nhanh.

Rất nhanh, không gì sánh được!

Một quyền này không sử dụng kiếm thế nhưng trên người Lý Hạo cũng như xuất hiện một con hổ dữ, Ngũ Cầm Môn đương nhiên sử dụng hổ thế.

Oanh!

Một tiếng nổ thật lớn, nắm đấm của Lý Hạo trông có vẻ không nhanh nhưng một quyền đã đến trước, lưỡi búa của người ta còn chưa đánh tới thì hắn đã tung một quyền vào lưỡi rìu, mà lúc này, một con hổ dữ từ trong lồng lao ra như thể ngửi thấy mùi vị mà mở lớn miệng, đánh ra một móng vuốt.

Rìu khổng lồ như núi đó ngay lập tức bị hổ dữ trực tiếp đập vỡ!

Sự va chạm của thế!

Với một tiếng nổ lớn, Lý Hạo tung một quyền đánh trúng vào lưỡi rìu, rắc một tiếng, lưỡi rìu cứng cỏi không gì sánh được kia bị một quyền này đánh cho trực tiếp vỡ ra!

Mà Lý Hạo lại đạp đất dưới chân lại là một quyền khác!

Oanh!

Một tiếng nổ lớn, một quyền này trực tiếp đánh vào ngực đối phương, rắc một tiếng, xương cốt vỡ vụn bay ra, truyền nhân Trần Tiến của Khai Sơn Phủ bị Lý Hạo dùng một quyền phá vỡ thế, còn quyền thứ hai đã trực tiếp đánh cho bị thương mà bay đi!

Ầm!

Trần Tiến ầm ầm đập xuống đất, ho ra máu không ngừng, hoài nghi nhìn Lý Hạo.

Lúc này, toàn bộ quảng trường vô cùng yên tĩnh.

Lý Hạo thu quyền cũng không có tiếp tục công kích, nhìn bốn phía chung quanh cười: "Xem ra Ngũ Cầm môn ta tốt hơn một bậc!"

Toàn bộ quảng trường lặng đi.

Rất nhiều người trong mắt đều không tưởng tượng nổi, mà mấy vị bách phu trưởng ánh mắt đều là ngưng trọng.

Hai quyền đã đánh bại truyền nhân của Khai Sơn Phủ đã ở cấp Đấu Thiên năm năm!

Tên này thật mạnh ngoài sức tưởng tượng!

Mà Mộc Lâm cũng là há to miệng, nhất thời không nói nên lời, có chút không thể tin được, sư đệ không phải nói Lý Hạo chỉ là Phá Bách sao?

Ta đi!

Tin tức này làm thế nào lại tụt lại phía sau!

Phía sau Lý Hạo, ánh mắt Ngọc tổng quản cũng khẽ đổi mà nhìn liếc Lý Hạo một cái, nàng biết kiếm thế của Lý Hạo rất mạnh nhưng chỉ là... Nhìn cái kia không giống kiếm thế lắm, đây là hổ thế sao?

Tên Lý Hạo này, thần ý của hắn có thể thay đổi không ngừng sao?

Dưới hai quyền, một vị bách phu trưởng bi trọng thương mà trực tiếp rơi xuống đất, lúc này Võ Vệ Quân còn chưa kịp phản ứng, đây chính là... Là Ngũ Cầm môn nhân sao?

Bình Luận (0)
Comment