Trần Kiên cũng thuộc hệ phòng ngự, anh tu luyện một loại bí thuật gọi là Thổ Long Tráo, rất mạnh, nhưng hôm nay so với người này, đơn giản là không đáng nhắc tới!
Lý Hạo nhướng mày, lùi lại một bước.
Trong toàn bộ quảng trường, những võ sư khác đều hơi thở phào nhẹ nhõm, nếu Lý Hạo thật sự lật tung tất cả mọi người, vậy thì mặt mũi đều vứt sạch.
May mắn thay, phó thiên phu trưởng của bọn hắn vẫn đáng tin cậy vào thời điểm mấu chốt!
Một thân Thiết Bố Y cực kỳ mạnh mẽ.
Ngay cả khi một cường giả như Lý Hạo có thể đánh bay Đấu Thiên chỉ bằng một quyền, lại không làm bị thương Mộc Lâm một chút nào.
Mà đúng lúc này, Lý Hạo cười: "Lợi hại! Không biết giữa ngài cùng Vương ti trưởng của Tuần kiểm ti thì ai mạnh hơn? Ý ta là công phu Thiết Bố Y, hắn đã chuyển thành Siêu Năng Gỉa, hiện tại có lẽ đã phế bỏ Thiết Bố Y rồi…"
Mộc Lâm cười ha hả nói: "Ta có thể không bằng hắn siêu năng lực động, không động siêu cường... Bất quá thì hắn vừa mới tấn cấp Phá Bách viên mãn, làm sao có thể so với ta?"
Lý Hạo cười: "Vậy Mộc thiên phu trưởng có biết lão sư ta đã từng dùng tay không đánh nổ tung Thiết Bố Y dương danh giang hồ năm đó không?"
Lấy Thiết Bố làm hiệu!
Đây là cường giả thực sự đại diện cho thời đại đó, tất cả những cường giả tu luyện Thiết Bố Y cũng không bằng vị kia, cuối cùng vẫn là bị Viên Thạc đánh nổ.
Mộc Lâm cười nói: "Biết nhưng ngươi không phải Viên Thạc! Lý Hạo, ngươi suýt chút nữa sẽ đạt được... Mọi người đều biết ngươi lợi hại là được..."
"Không, không cần!"
"Cường giả không cần kẻ yếu biết hắn có bao nhiêu lợi hại, ta chỉ cần cho cường giả biết ta mạnh bao nhiêu là được!"
Trong nháy mắt Lý Hạo đã thay đổi khí thế.
Lấy tay làm kiếm!
Một kiếm như núi, vào lúc này dường như ngọn núi đã hóa thành một kiếm, chém về phía Mộc Lâm!
Địa Kiếm Thế!
Sắc mặt Mộc Lâm khẽ biến, thật mạnh!
Ông ta cũng quát lên một tiếng chói tai, toàn thân phát ra kim quang, trực tiếp đánh tới Lý Hạo, Thiết Bố Y không đơn thuần chỉ là phòng thủ mà còn là công kích, ông ta chính là vũ khí tốt nhất để công kích!
Kiếm khí như núi!
Tay phải của Lý Hạo là kiếm, một kiếm hướng về phía ông ta mà chém, ầm vang một tiếng, một kiếm này đã chém trúng nắm đấm của đối phương.
Ầm!
Khi thân thể con người va chạm, lúc này vậy mà có tia lửa bắn ra, giống như chém kim loại va chạm vào nhau, Lý Hạo nhẹ nhàng lui về phía sau, giống như một con hươu sợ hãi, lập tức bay xa.
Trên nắm tay của Mộc Lâm, kim quang cũng lóe lên một cáil, bị Lý Hạo một kiếm đâm thủng, làm ra một vết máu.
Nhưng trong nháy mắt, vết máu đã biến mất.
Mộc Lẫm thanh âm mạnh mẽ: "Lý Hạo, tay của ngươi rất đen, vậy ta không khách khí nữa..."
Tuy thân thể ông ta mập mạp nhưng động tác rất nhạy bén.
Trong nháy mắt ông ta từ trên mặt đất mọc lên, húc về phía Lý Hạo, hung hăng đâm tới mà không chút lưu tình.
Thiết Bố Y chính là rất mạnh!
Cửa sắt dường như nổi lên từng đạo trên người ông ta, đây chính là chủ ý của ông ta, phòng ngự bất khả chiến bại, không sợ công kích!
Lý Hạo nhướng mày, dùng tay làm kiếm.
Trong nháy mắt đâm ra mấy trăm kiếm!
Vô Ảnh Kiếm!
Đinh đinh đinh!
Tiếng kiếm đam xuyên qua thiết y không ngừng truyền đến, hai bóng người không ngừng quấn quýt lấy nhau, chính là cho tới giờ phút này, mọi người cảm giác được phó thiên phu trưởng của mình cũng uy lực kinh người, bình thường thật sự không có nhìn ra.
Mấy vị bách phu trưởng bao gồm cả những người đã bại trận kia tại thời điểm này cũng là nhìn không chớp mắt, không để ý đến vết thương mà lại là vừa khẩn trương vừa kích động.
Hy vọng rằng Mộc Lâm có thể đánh bại Lý Hạo!
Thực lực của Mộc Lâm rất mạnh, nhưng tên này bình thường hay tránh trong các cuộc đánh nhau, nhưng hôm nay lại bị Lý Hạo ép không xuất thủ không được.
Mà Lý Hạo cũng càng đánh lại càng kinh hãi.
Lợi hại!
Tên này thậm chí còn mạnh hơn Vu Khiếu đã bị giết ngày hôm đó.
Đây có phải là thực lực của Đấu Thiên đỉnh cấp sao?
Sau khi chiến đấu như thế này, những gì hắn nói ngược lại là thành khoác lác.
Lý Hạo hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó, một vòng ánh lửa hiện lên khiến sắc mặt Mộc Lâm hơi đổi.
Đúng lúc này, khí thế của Lý Hạo lại thay đổi!
Địa Kiếm Thế dung hợp với Hỏa Kiếm Thế!
Tổng cương của kiếm thế hiện lên!
Ba kiếm hợp nhất!
"Giết!"
Lý Hạo gầm lên một tiếng, kiếm khí bắn ra, trường kiếm đâm thủng bầu trời.
Sắc mặt Mộc Lâm thay đổi rõ rệt, trong lòng thầm mắng một tiếng, chết tiệt!
Có phải tên này là Phá Bách?
Đệ đệ khả ái của ta, năm đó khi bố mẹ sinh ngươi ra, tại sao họ không nhét ngươi vào một hố phân cho chết đuối? Bao nhiêu người sẽ phải giết vì tình báo của ngươi đây!
Trong lòng ông ta chửi bới lung tung, lần này không nổi điên cũng không nguyện ý đón đỡ, trực tiếp lóe lên chạy trốn!
Nhưng mà vào lúc này, Lý Hạo đột ngột giậm chân xuống đất một cái!
Oanh!
Mặt đất sụp đổ, trong nháy mắt giống như có núi đè xuống, trong núi có một đầu mãnh hổ bị nhốt, lúc này giống như vừa chui ra khỏi lồng hổ, trong nháy mắt mãnh hổ rời khỏi núi!
"Ngừng lại!"
Mộc Lâm gầm lên một tiếng, kim mang trên người lóe lên, dưới một tiếng nổ lớn, trên người ông ta có một đạo kiếm mang nổ tung!
Ầm ầm!
Kiếm mang va chạm một hồi, một lúc sau mọi người mới thấy rõ hiện trường.
Mặt đất sụp đổ, Mộc Lâm trực tiếp bị một kiếm chém vào dưới mặt đất, lúc này quần áo toàn thân rách nát, lộ ra cơ bắp cường tráng trên người, nhưng lúc này trên nhục thân vết máu loang lổ, nhìn thấy từng vết kiếm mà giật mình!
Lý Hạo đạp trên không trung một bước, tránh cho mặt đất sụp đổ, hơi thở hổn hển nhìn về phía Mộc Lâm, một lúc lâu sau mới nói: "Mộc thiên phu trưởng quả nhiên thật là lợi hại, với một kiếm này, ta đã từng làm trọng thương một vị Tam Dương hậu kỳ... Không nghĩ tới, Mộc thiên phu trưởng vậy mà thật sự chặn lại!"
"Phốc!"
Mộc Lâm nôn ra một ngụm máu, từ trong hố leo ra mà nhìn về phía Lý Hạo, lúc này ngược lại là mở to mắt, có chút tức giận: "Ta đã hô ngừng!"
Mẹ nhà hắn, vậy mà ngươi còn chém?
Cũng may Thiết Bố Y của ông ta thực lực vô biên, bằng không, một kiếm này không đánh chết được ông ta sao?