Lý Hạo cau mày: "Lúc này dừng lại thì người bị thương chính là ta, Mộc thiên phu trưởng nói đùa!"
Mộc Lâm không nói nên lời!!
Vết thương của ông ta trông rất dọa người nhưng trên thực tế nó cũng không nghiêm trọng đến vậy, tên này quả thực là sức mạnh đáng kinh ngạc.
Ông ta nôn ra một ngụm máu, mắng: "Ngươi... Ngươi ra tay quá đen, quá độc ác!"
Lý Hạo không nói gì, chỉ là có chút kỳ quái nhìn mà nhìn ông ta.
Thật sự rất mạnh!
Thành thật mà nói thì điều này hơi nằm ngoài dự đoán của Lý Hạo.
Đương nhiên, hắn cũng không dốc hết sức ứng phó, ví dụ như hắn không có dùng Huyết Đao Quyết, ví dụ như hắn không có dùng kiếm năng nhập thể, ví dụ như hắn cũng không có dùng điệt gia Cửu Đoán Kình...
Có thể song kiếm dung thế (sự kết hợp giữa hai thanh kiếm) đã là đỉnh cao của Lý Hạo lúc bấy giờ.
Kết quả là một kiếm cũng không giết chết đối phương, càng không nói đến đối phương cũng không bị thương nặng, chỉ dựa vào điểm này, Lý Hạo cảm thấy người này có lẽ không yếu hơn nếu so với Hoàng Kiệt.
Tiếp cận Tam Dương đỉnh phong sao?
Thật là đáng sợ!
Đây là một võ sư?
Tên Mộc Lâm này có thể nhục thân võ đạo sao?
Cường hóa nhục thân sau đó lại cường hóa nhục thân, lại tiếp tục cường hóa... Ông ta mập mạp như vậy, không phải giả mập mạp mà thân thể mập mạp đó là do năng lượng tích tụ, khí huyết toàn thân vô cùng mạnh mẽ, khí huyết tích tụ, nội lực tích tụ…
Trong nháy mắt Lý Hạo đã hiểu rõ lộ trình của người nọ!
Ông ta không phải là một Đấu Thiên bình thường!
Trên thực tế, một sự tồn tại như vậy cũng không thể được coi như là Đấu Thiên.
Viên Thạc gọi là Uẩn Thần, Hạ Dũng gọi là Hoán Huyết, Bá Đao có lẽ có thể được gọi là Tụ Thần, vậy Mộc Lâm này nên được gọi là Cường Thân hoặc là Đoán Thể?
Dù thế nào đi nữa thì Mộc Lâm này cũng đi theo một con đường khác.
Không phải là cấp độ Đấu Thiên!
Trong võ lâm Ngân Nguyệt thế mà còn có một người như vậy, mấu chốt là người này chỉ là phụ tá, vậy thiên phu trưởng đâu?
Ánh mắt Lý Hạo híp lại.
Lúc này, hắn lập tức xua tan ý nghĩ xem thường Võ Vệ quân.
Phụ tá vậy mà thực sự có thể địch nổi với Tam Dương đỉnh phong.
Vậy không phải thiên phu trưởng có thể địch nổi với Húc Quang sao?
Ngọc tổng quản nói mục tiêu của Võ Vệ quân này chính là đối phó Húc Quang, lúc trước Lý Hạo còn tưởng rằng mọi người cùng liên thủ... Không phải chỉ cần một mình thiên phu trưởng thì có thể đối phó với Húc Quang sao?
Đáng sợ!
Khó trách Hầu Tiêu Trần lại không quan tâm quá nhiều đến Hách Liên Xuyên, nói thật, hai vị bách phu trưởng Đấu Thiên ở đây liên thủ có lẽ có thể địch nổi với Hách Liên Xuyên cấp Tam Dương sơ kỳ trước đó, mà ba vị liên thủ có thể địch nổi Hách Liên Xuyên hiện tại.
Hầu Tiêu Trần đã phải trả giá bao nhiêu cho một võ sư mạnh như vậy mới có thể bồi dưỡng đến mức này?
Đây tuyệt đối không phải là thứ mà người bình thường có thể nuôi nổi, nếu Lý Hạo đoán không sai thì những người này có lẽ đều là sử dụng Thần Năng Thạch!
Đúng vậy, Thần Năng Thạch!
Năng lượng thần bí đối với cường hóa của Đấu Thiên có hạn.
Huyết Thần Tử không phải nơi nào cũng có.
Thứ duy nhất có thể cường hóa những Đấu Thiên cũng chỉ có Thần Năng Thạch.
"Hầu Tiêu Trần... Chín mươi phần trăm khả năng hắn đã nắm giữ một tòa di tích, hơn nữa còn có loại di tích kia có số lượng lớn Thần Năng Thạch!"
Trong chớp nhoáng này, Lý Hạo đã đoán được rất nhiều chuyện.
Còn Mộc Lâm cũng vô cùng chán nản mà nhìn về phía Lý Hạo: "Ngươi tên này… Đến cùng là tu luyện thế nào? Mới luyện võ mấy năm? Đệ đệ ta nói ngươi chỉ vừa mới tấn cấp Phá Bách không lâu trước đây, đương nhiên, ngươi giết Tôn Mặc Huyền thì chúng ta đều biết rằng ngươi đã đạt Phá Bách viên mãn... Nhưng... Không đến mức như thế này đi?"
Lý Hạo nhìn ông ta, chậm rãi nói: "Ngũ Cầm môn tự nhiên có cách làm cho ta cường đại!"
Vô nghĩa!
Mộc Lâm lại nôn ra một ngụm máu: "Hiện tại còn đánh nhau sao?"
"Đựơc rồi."
Lý Hạo đột nhiên cười nói: "Ta đã thấy kiến thức của thiên phu trưởng lợi hại như thế nào, không cần thiết phải đánh lại, dù sao cũng không phải là một trận chiến sinh tử, về sau có thể bàn luận nhiều một chút, nếu là một trận chiến sinh tử thật sự, chúng ta sẽ không có ba phần lưu thủ!"
"..."
Một đám võ sư bốn phía xung quanh im ắng.
Có ý tứ gì?
Mộc Lâm khẽ nhướng mày, nở nụ cười: "Ngươi còn lưu thủ sao? Ta không tin, ngươi như thế nào thích nói khoác?"
Nói câu không khách khí, hắn thực sự lưu thủ.
Ông ta không phải đơn thuần chỉ biết lưu thủ!
Nhưng Lý Hạo có thể lưu thủ sao?
Tiểu tử này nói khoác đi?
Lý Hạo lại cười, nhưng không giải thích.
Muốn tin hay không!
Tuy nhiên, cho dù thực sự dốc toàn lực để ứng phó thì có thể giết được Mộc Lâm hay không vẫn là một ẩn số, không phải là sinh tử tranh đoạt, khó có thể nói.
Tất nhiên, tiểu kiếm của hắn cũng vô dụng.
Một mực luôn luôn đều dùng tay làm kiếm!
Giờ phút này, Lý Hạo bắt đầu có hứng thú đối với Võ Vệ quân, quân đội này dưới ngọn cờ của Hầu Tiêu Trần không phải tầm thường, những võ sư này nhất định phải có biện pháp đặc biệt mạnh mẽ, nếu không, ngay cả Đấu Thiên đều sẽ không có khả năng mạnh hơn rất nhiều so với bên ngoài.
Những vị bách phu trưởng này, bất kỳ một vị cũng tuyệt đối sẽ không yếu hơn so với Lưu Long, mà chỉ mạnh hơn mà thôi!
Trước đó Lưu Long đại khái có lẽ đã có thể địch nổi với Tam Dương trung kỳ, nhưng gặp hậu kỳ thì… Nói không dễ chút nào.
Nhưng những vị bách phu trưởng trước mặt này, tùy tiện một người chỉ sợ đều có thể địch nổi Nhật Diệu hậu kỳ đến đỉnh phong.
Thật rất khó để giải thích với nhiều võ sư Đấu Thiên cùng toát ra nhiều tư thâm như vậy.
Mộc Lâm cũng không nói gì, nhìn quần áo rách rưới trên thân chính mình một chút rồi thở dài mà nói: "Được rồi, không nói chuyện này! Lý Hạo, hoan nghênh đến với Võ Vệ quân, nghi thức nghênh đón này coi như không tệ đúng không?"
Lý Hạo gật đầu, cười nói: "Thiên phu trưởng của Võ Vệ quân không có ở đây sao?"
"Ra ngoài làm việc lặt vặt, ta tạm thời làm lão đại nơi này!"
Mộc Lâm cười cười, nhìn về phía những võ sư phía sau, xua tay nói: "Tản tản! Chỉ là luận bàn một chút mà thôi, không có gì để nhìn, người của Ngũ Cầm môn quả nhiên rất mạnh, sau này mọi người khách khí một chút sẽ như vậy kết thúc!"
Nói xong, ông ta nhìn về phía Lý Hạo cùng Ngọc tổng quản, mở miệng nói: "Vào ngồi một chút đi, nhân tiện nói chuyện an bài cho Lý Hạo, trước đó ta đã an bài cho hắn làm phó bách hộ, ta không phải đáng tin cậy, chín người này ai sẽ nguyện ý cho hắn đứng đầu chứ?"
Gánh không nổ người đó!
Ở đằng xa, mấy vị bách phu trưởng đỡ lẫn nhau, cúi đầu không nói gì.
Đúng vậy, ai sẽ muốn Lý Hạo?
Không đùa đâu!
Hôm nay ở trước mặt những người khác bị Lý Hạo đánh không còn sức đánh trả, nếu Lý Hạo gia nhập vào một đội chi bách, vậy bách phu trưởng sẽ an bài hắn hắn như thế nào?
Võ Vệ quân lớn như vậy, đại khái Mộc Lâm cùng thiên phu trưởng có thể áp chế.
Không đúng, Mộc Lâm cũng chưa chắc có thể!
Trận chiến vừa rồi, bọn hắn để ở trong mắt, ghi nhớ trong lòng, phòng ngự của Mộc Lâm là mạnh nhưng công kích không đủ, cuối cùng Lý Hạo gần như không hao tổn một cọng lông tóc nào, trong tình huống như vậy khó có thể tin được một kiếm vừa rồi là tất cả những gì Lý Hạo có!