Ngọc tổng quản trầm giọng nói: "Bộ trưởng từ trước đến nay nếu đã nghi người thì sẽ không dùng người! Ngươi là đồ đệ của Viên Thạc, vậy là đủ rồi."
Vả lại, Lý Hạo bây giờ rất mạnh, cũng không phải như tưởng tượng trước đây, là một kẻ yếu ớt như thế.
Cái này cũng có thể!
Ngọc tổng quản thấy hắn im lặng, lại nói: "Bộ trưởng an bài như vậy cũng là vì ngươi, võ sư đã quen đánh một mình nhưng không phải lúc nào cũng có thể giải quyết vấn đề một mình, ngươi có thể thử hợp tác một chút. Khi ngươi ở Ngân Thành cũng gia nhập tiểu đội Liệp Ma, ngươi nên hiểu rằng sự hợp tác của võ sư tốt hơn là một người đơn lẻ."
Lý Hạo suy nghĩ một chút rồi nói: "Để ta suy tính chút đi, hiện tại ta vẫn chưa chuẩn bị tốt chuyện này, hơn nữa, đến cùng thì ta không biết chính xác Võ Vệ Quân cần phải làm gì, phải đối mặt với điều gì..."
Ngọc tổng quản lạnh lùng nói: "Hai điểm, thứ nhất, di tích! Thứ hai, hải tặc!"
Lý Hạo hơi giật mình, hải tặc?
Hắn không có đi quản nhiều nhưng là nghĩ đến phế tích, ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Di tích?"
"Đúng vậy, ngươi chưa nhìn thấy qua Chiến Thiên quân sao?"
Lý Hạo hít vào một hơi: "Ý ngươi là... Không chỉ có một di tích có sự tồn tại như Chiến Thiên Quân?"
"Không tệ!"
Giờ khắc này, Lý Hạo giật mình!
Võ Vệ quân chưa từng xuất hiện nhiều lắm, bởi vì kẻ địch mà bọn hắn đối phó căn bản đều ngoài sức tưởng tượng của người bình thường.
Trong di tích còn lưu lại một chút tồn tại, cũng như những tên cướp trên biển.
Những điều này, những người bình thường, ai có thể biết được?
Giờ phút này, hắn cũng biết tại sao những Võ Vệ quân này lại cường đại như vậy, đây là ăn không ít tiền lãi từ di tích đi.
Hắn cũng hiểu tại sao lại nhớ thương lão sư của mình... Lão sư, đó là một chuyên gia trộm mộ... Không đúng, là một chuyên gia khảo cổ.
Đến cùng tìm chính mình là vì quân trận hay là cho việc trộm mộ sẽ dễ dàng hơn?
Giờ khắc này, Lý Hạo cũng nghi hoặc.
Hắn nghi ngờ rằng Hầu Tiêu Trần không thực sự nhớ thương về việc quân trận, mà là nhớ thương bản sự trộm mộ của bọn hắn... Thực tế, cũng không có bản sự gì, chỉ là biết một số định vị phong thủy cùng tinh thông một số bản dịch văn tự cổ đại mà thôi.
Kỳ thật có khá nhiều người biết điều này.
Có thể biết được những điều này, còn có thể đánh, còn có thể chạy, còn có thể sống sót, còn có thể không bao giờ chết… Vậy thì rất ít!
Xét cho cùng thì một vị võ sư trong lúc luyện võ cũng học những thứ lộn xộn này, quá lãng phí thời gian, còn Viên Thạc thì quá nhàn rỗi, lại thêm lớn tuổi cùng mấy chục năm uốn tại Ngân Thành nên đã trở nên thành thạo hơn trong những điều này.
Lý Hạo chìm trong suy nghĩ.
Ngọc tổng quản lại nói: "Siêu Năng Giả trong Võ Vệ quân cực ít, bởi vì một số di tích chỉ an toàn khi một võ sư bước vào, mà Siêu Năng Giả tiến vào lại cực kỳ nguy hiểm, cho nên Võ Vệ quân khi mới thành lập, kỳ thật không có cân nhắc về việc chuyển đổi siêu năng... Mọi người đều biết, cho nên nếu ngươi đáp ứng và muốn tìm người gia nhập thì chỉ có thể là võ sư, Siêu Năng Giả đôi khi có thể mang lại một số rắc rối lớn!"
Ánh mắt Lý Hạo lóe lên.
Có đúng không?
Cũng vậy!
Sau khi chiến sĩ bạch ngân hồi phục vào ngày hôm đó, cũng đã nói điều gì đó tương tự, nhưng cuối cùng còn nói rằng tất cả đều là Nhân tộc cho nên mới không ra tay.
Trong Chiến Thiên thành kỳ thật rất rõ ràng là nhằm vào Siêu Năng Giả.
Võ sư có thể bay qua, Lý Hạo đã thử qua không có việc gì.
Không cần phải đi thông đạo thứ hai!
Một võ sư có thể bay lên trời nhưng Siêu Năng Giả lại không được.
Võ giả có thể dịch ra cùng hắc giáp, một khi Siêu Năng Giả tỏa ra năng lượng sẽ bị công kích ngay lập tức.
Chỉ là lúc đó không có nhiều võ sư, cũng không thể hiện quá rõ ràng.
Bây giờ, nghe Ngọc tổng quản nói kiểu này, di tích có thể không chỉ giống như Chiến Thiên Thành, rất nhiều trong số đó đều giống như thế này, khó trách lão sư đã thăm dò di tích và sống cho đến bây giờ, mà các Siêu Năng Giả khác đã chết hết nhóm này đến nhóm khác!
Mộc Lâm ở bên cạnh cười ha hả nói: "Thực ra làm bách phu trưởng cũng không tệ, dẫn một đội cũng có chỗ tốt, ít nhất còn có thực quyền, một khi Võ Vệ quân triệt để công khai với bên ngoài, bách phu trưởng cũng có thể thăm dò di tích một mình, còn có thể dẫn quân đi làm chút việc riêng… Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người dưới tay ngươi đồng ý."
Lý Hạo ngạc nhiên không gì sánh được, nhìn về phía Ngọc tổng quản.
Ngọc tổng quản bình tĩnh nói: "Võ sư trói buộc quá lợi hại cũng không ổn, nên bộ trưởng cũng sẽ trao quyền cho cấp dưới cùng rất nhiều quyền hạn cho các Bách phu trưởng thay vì hạn chế như một quân đội, nói như vậy sẽ gây ra rất nhiều lời oán giận."
Lòi này vừa nói xong, ánh mắt Lý Hạo hơi sáng lên.
Còn có chuyện tốt như vậy?
"Điều đó……"
"Chỉ cần Kim Thương đồng ý, ngươi có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn!"
Ngọc tổng quản nói một câu.
Trong lòng Lý Hạo lập tức cảm động, ý nghĩ đầu tiên của hắn là ta sẽ chiêu mộ một trăm võ sư, dù sao Hầu Tiêu Trần sẽ trả tiền, sau đó ta sẽ mang những người này đi giết người của Hồng Nguyệt...
Tốt, ý nghĩ này rất nhanh đã tiêu tán.
Hồng Nguyệt ở đây, có vẻ như cũng không có nhiều người.
"Ta ngẫm lại, nếu ta là bách phu trưởng có thể trở thành một Tuần Thành Sứ cấp cao, ta... Thực sự cũng không có ý kiến!"
"..."
Ngọc tổng quản hoàn toàn không nói nên lời, tên này đến cùng đang nghĩ gì vậy?