Lý Hạo nhướng mày, lập tức tiềm thế kiếm hiện ra chém xuống một kiếm...
Không đợi hắn chém xuống thì Hỏa Phượng Thương đã lập tức biến mất, sau đó lại xuất hiện đã ở bên ngoài mấy mét, treo lơ lửng ở trên bầu trời.
Lý Hạo cười, cười cười, có chút sợ hãi thán phục: "Binh khí có hồn, thật sự là chuyện tốt sao?"
Một binh khí có hồn, có lẽ có thể hộ chủ, nhưng mà binh khí có hồn cũng rất dễ dàng phản chủ!
Cái này chưa chắc đã là chuyện tốt!
"Xem ra ngươi chạy không thoát? Cũng chỉ có thể chạy được một chút như thế?"
Lý Hạo cười: "Ta cho ngươi ăn viên Đá Thần Năng, ngươi cùng ta đánh một trận có được không? Đánh tốt ta tiếp tục cho ngươi ăn, đánh không tốt... Ta liền dùng Tinh Không Kiếm đánh chết ngươi!"
Nói xong đột nhiên Lý Hạo nói thêm: "Bình thường tiềm thế kiếm chưa hẳn có thể chém đứt ngươi, nhưng ta biết một chiêu tiềm thế kiếm tương đối đặc thù... Đoạn Ngã Kiếm, hoặc là gọi Trường Sinh Kiếm?"
Sau một khắc tiềm thế kiếm của Lý Hạo bừng bừng phấn chấn!
Trong chớp nhoáng này hắn thay một kiếm trong trí nhớ vào giống như muốn một kiếm phá trời xanh!
Hỏa Phượng Thương vốn chỉ là đang treo trên bầu trời, đột nhiên run rẩy kịch liệt, trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng.
Lý Hạo biến sắc, chạy?
Mẹ nó!
Nếu như cái này chạy mất thì coi như ta xong đời, Hầu Tiêu Trần không nỡ đánh chết hắn.
Hắn vội vàng xông ra ngoài, vừa lao ra đã thấy Hỏa Phượng Thương bịch một tiếng, đập xuống trên mặt đất, giống như không cách nào rời quá xa Lý Hạo, Lý Hạo có chút bất ngờ, cái đồ chơi này sẽ chạy nhưng lúc trước hắn rỉ máu, hình như có thể hạn chế phạm vi chạy của nó.
Nó không có khả năng cách hắn quá xa.
Có chút ý tứ!
Hắn nhặt Hỏa Phượng Thương lên, mà Hỏa Phượng Thương còn đang run rẩy.
Đương nhiên một chiêu vừa rồi của Lý Hạo thật sự đã hù Hỏa Phượng Thương này một chút.
Trường Sinh Kiếm, Tinh Không Kiếm...
Khi hai đồ chơi cùng đi lại, Hỏa Phượng Thương vẫn đang run rẩy.
"Tiếp tục chạy đi!"
Lý Hạo cũng phát hiện, hắn nở nụ cười: "Xem ra đồ binh khí cổ nhà ngươi cũng rất có kiến thức, gặp được tổ tiên của một kiếm kia. Bây giờ ngươi cảm thấy ta có thể chém đứt ngươi đúng không?"
Hỏa Phượng Thương run rẩy một chút, giống như đang trả lời Lý Hạo.
Tin!
Ánh mắt Lý Hạo khẽ nhúc nhích: "Hỏa Phượng Thương, trước kia ngươi thật sự là một con Phượng Hoàng sao? Phượng Hoàng thật sự tồn tại sao? Thời kỳ văn minh cổ đại thật sự có loại yêu quái kia, ví dụ như Cự Long, Phượng Hoàng, đều có hả?"
Hỏa Phượng Thương tiếp tục run rẩy một chút, giống như là đang trả lời hoàn toàn chính xác có tồn tại.
Lý Hạo sờ lên cằm: "Vậy Hỏa Phượng Thương, trước kia ngươi rất lợi hại sao?"
Vẫn run rẩy một chút.
Lý Hạo đoán một chút chẳng lẽ là khẳng định điều hắn đang nói, hắn nói đúng rồi, gia hỏa này cảm thấy mình rất mạnh đúng không?
"Nếu so với Tinh Không Kiếm của ta, ngươi mạnh hơn không?"
"..."
Lần này, Hỏa Phượng Thương run rẩy hai lần.
Lý Hạo vui vẻ!
Mẹ nó, thương này thế mà thật sự có thể trả lời người, hiển nhiên nó cảm thấy Tinh Không Kiếm lợi hại hơn.
Lý Hạo rất là vui mừng, cái đồ chơi này còn có thể trả lời, có phải nói...Nếu có thể cho nó ăn, thì nó cũng có thể khôi phục, không cần tốn Đá Thần Năng của mình?
Tốt, lúc này Lý Hạo chỉ muốn cái này.
Về phần Tinh Không Kiếm mạnh hơn cái này Lý Hạo cảm thấy không có gì phải hoài nghi.
Tổ tiên nhà hắn nhất định rất lợi hại!
Chỉ xem tiềm thế kiếm kia cũng đã rất dọa người.
Hỏa Phượng Thương cũng không làm cho hắn có loại cảm giác này.
"Ta với Hầu bộ trưởng ai lợi hại hơn?"
Lý Hạo hỏi một câu Hỏa Phượng Thương không có động tĩnh.
Chắc là không biết nên trả lời thế nào.
"Ta lợi hại hơn Hầu bộ trưởng?"
Hỏa Phượng Thương run lên hai lần, trả lời phủ định, run rẩy không chút do dự, đương nhiên là cảm thấy Lý Hạo nghĩ quá nhiều.
"Hầu bộ trưởng là võ sư sao?"
Hỏa Phượng Thương lần này lại không có lại rung động, Lý Hạo nhíu mày, không có rung là ý gì?
Lý Hạo nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên nói: "Hầu bộ trưởng đi con đường năng lượng?"
Lần này Hỏa Phượng Thương run rẩy, một lần, hai lần...
Phủ định!
Con đường năng lượng chính là con đường siêu năng, đây là Lý Hạo nghe được từ chiến sĩ bạch giáp, thời kỳ văn minh cổ đại có lẽ gọi theo cách này, mà Hỏa Phượng Thương chưa chắc hiểu siêu năng là gì.
Đương nhiên, cũng không nói rõ được.
Lúc này Lý Hạo nhíu mày, không phải con đường siêu năng sao?
Vậy thì thật là con đường võ sư.
Siêu năng chuyển sang võ sư!
Lý Hạo thầm nghĩ, nhất định là vậy, về phần vì sao không phải thuần túy một đường võ sư thì Lý Hạo suy nghĩ một chút, xác suất lớn là không phải, nếu không thứ hắn quan sát được không phải là loại chùm sáng chói mắt không dám nhìn kia.
Võ sư là nội lực bên trong!
Tuyệt đối sẽ không làm cho hắn nhìn đến chói mắt!
Hầu bộ trưởng có lẽ chuyển đổi còn chưa hoàn toàn, trên người vẫn có một cỗ lực lượng siêu năng, cho nên mới làm cho hắn có cảm giác chói mắt quen thuộc, bao gồm những người khác cũng như thế, đều cho hắn một loại cảm giác cực kỳ chói mắt, rất khó chịu.
Mà võ sư cũng sẽ không có cảm giác này.
Lúc này Lý Hạo có chút cao hứng, lại hỏi: "Ngươi biết thế sao? Đừng nói không hiểu, ta từng nhìn qua sách cổ, cổ nhân cũng hiểu tiềm thế! Nếu như ngươi biết thì run lên một chút."
Run rẩy một chút.
Biết!
Lý Hạo ánh mắt sáng lên: "Tiềm thế lửa sao? Được rồi, đều là như thế, nguyên tố ở chỗ tự thân cảm ngộ, tiềm thế không phân cụ thể..."
Hắn nghĩ tới lời nói của Hồng Nhất Đường, lúc này đột nhiên cảm giác được Hồng Nhất Đường đối với tiềm thế thật ra cũng có một loại cảm ngộ cực kỳ đặc biệt.
Lý Hạo cũng không hỏi gì nữa, run một chút vẫn là hai lần, không có ý nghĩa gì.
Trước hết để cho hắn một chút kiến thức về tiềm thế rồi nói tiếp!
"Hỏa Phượng Thương, đánh một trận đi!"
Lý Hạo hất trường thương lên, trường thương bay lên... Lập tức rơi xuống.
Giả chết?
Lý Hạo im lặng, hắn đi lên trước nhặt trường thương lên, cau mày nói: "Đánh một trận, nếu không thì ta chém đứt ngươi!"
Trường thương run run.
Lần này, run rẩy rất nhiều lần.
Lý Hạo bó tay rồi, ý gì chứ?
Những binh khí này hồn có đôi khi giống như không quá thông minh lắm.
"Không có kích phát? Muốn ăn Đá Thần Năng? Ngươi không thể tự kiềm chế kích phát chính mình sao?"
Lý Hạo vẫn muốn tiết kiệm một chút.
Trường thương vẫn run run không ngừng.
Lý Hạo im lặng, đã hiểu, vẫn là phải ăn, không ăn không làm việc, hắn suy đoán khả năng không phải như vậy mà là những Nguyên Thần Binh này yên lặng quá lâu, không có năng lượng chủ nhân chèo chống, chưa chắc đã có đầy đủ động lực để phát ra năng lượng.
Đương nhiên lúc Hầu Tiêu Trần cho Hách Liên Xuyên, có lẽ thâu nhập một chút nội lực hoặc là cho siêu năng tiến vào, mà lúc cho Lý Hạo chắc là không có đưa vào.
Đây mới là cái gọi là chân tướng của kích phát!