Đang nói chuyện thì hai người đã lên lầu, chỗ này rất lớn, toàn bộ lầu hai đều là của Kim Thương.
Lên lầu chính là một phòng khách.
Kim Thương không ở nơi này mà là tại bên trong phòng làm việc.
Không có bí thư hay gì, Vương Khánh kia thì tương đương với bí thư của Kim Thương.
"Vào đi!"
Mộc Lâm còn chưa chào hỏi thì trong văn phòng đã truyền đến giọng nói của Kim Thương.
Mộc Lâm mang theo Lý Hạo, cùng đi mở cửa, Kim Thương trực tiếp ngồi xuống, nhìn thấy hai người Lý Hạo thì lộ ra dáng vẻ tươi cười hơi cứng ngắc.
"Ngồi!"
Mộc Lâm đặt mông ngồi xuống, một chút cũng không do dự.
Lý Hạo thấy thế cũng nhanh chóng ngồi xuống.
Kim Thương đứng lên, nhìn thoáng qua Lý Hạo, quét mắt một vòng, khẽ gật đầu: "Thực lực đệ tử Viên Thạc ta cũng thấy một chút, không có vứt hết mặt mũi của sư phụ ngươi."
"Tiền bối quá khen!"
"Không cần gọi là tiền bối, đây là trong quân đội, gọi ta à thiên phu trưởng!"
"Vâng, thiên phu trưởng!"
Lý Hạo rất nghe lời.
Hắn cũng không sợ Kim Thương, Kim Thương dò xét hắn, Lý Hạo cũng ngẩng đầu nhìn lại Kim Thương, ánh mắt rất là sắc bén, dáng người cũng rất khôi ngô cường tráng, nhìn khoảng 50 tuổi, tướng mạo là mặt chữ quốc điển hình, nhìn vào rất uy nghiêm.
Người Ngân Nguyệt dáng người cũng rất cao lớn, chỗ phương bắc so phương nam cao lớn hơn một chút.
Kim Thương thấy Lý Hạo cũng đang nhìn mình, ông lại nhìn chằm chằm Lý Hạo.
Không có bộc phát khí thế, chỉ là yên lặng nhìn xem.
Vẫn nhìn thật lâu, thất trong mắt Lý Hạo không sợ hãi ngược lại còn hơi lộ ra một chút ý cười: "Rất có dũng cảm! Nhưng mà, tiến vào trong quân vẫn là phải có một ít quy củ, võ sư không thích trói buộc, thân là võ sư ta cũng rất rõ ràng!"
"Nhưng mà ngươi đã lựa chọn gia nhập... Vậy thì cần phải thỏa hiệp! Lý Hạo, bình thường ta sẽ không quản ngươi, nhưng mà một khi đang chấp hành làm nhiệm vụ thì ngươi chỉ có thể nghe lệnh làm việc, tuyệt không cho phép tự tiện chủ trương!"
"Đây là thứ nhất, thứ hai, ngươi thành lập quân đội, có thể, nhưng mà người trong quân đội ngươi thành lập thì ngươi sẽ phải phụ trách tới cùng! Chiến thất bại là cho phép. Chỉ khi nào thất bại quá lớn, ngươi sẽ không còn thích hợp đảm nhiệm chức bách phu trưởng... Vượt qua ba lần thì ngươi phải rời đi!"
Kim Thương nghiêm nghị nói: "Võ sư thích mạo hiểm, mà có vài người mạo hiểm lại dùng mạng của người khác đi mạo hiểm, võ sư tuy được nhưng cũng có khuyết điểm, độc! Ích kỷ! Điểm này cũng là võ sư công nhận! Trừ người trong môn nhà mình, trừ người thân nhà mình, thì trong mắt võ sư những người khác sống chết có số, đây là quy củ giang hồ... Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nơi này không phải giang hồ!"
Một ngón tay của ông chỉ Mộc Lâm: "Gia hỏa này cũng độc! Hắn đã từng đảm nhiệm bách phu trưởng, kết quả không bao lâu người dưới tay hắn chết gần một nửa người, cho nên hắn bị rút lui, hiện tại tuy nói là phó thiên phu trưởng... Thật ra chỉ là cái chức danh, hắn không có mang binh, cũng không có tư cách này!"
Mộc Lâm vẻ mặt phiền muộn, thấy Lý Hạo nhìn mình thì nhanh chóng giải thích: "Không phải chuyện kia, lần đó không may gặp phải nguy hiểm rất lớn, ta đã rất phụ trách... Được rồi, không giải thích, trong quân cũng không cho cơ hội giải thích."
Ông ta có chút buồn bực, phó thiên phu trưởng chức thì cao nhưng trên thực tế thực quyền còn không bằng bách phu trưởng, ông ta cũng muốn dẫn binh... Nhưng bây giờ Kim Thương không cho hắn cơ hội này.
Kim Thương không để ý ông ta giải thích, chỉ nhìn Lý Hạo: "Không cần lý do, Lý Hạo, ở đây ngươi cũng có thể học được cái gì gọi là công bằng, cái gì gọi là trách nhiệm! Võ Vệ quân sẽ từ từ dạy dỗ ngươi!"
"Làm võ sư có thể không có trách nhiệm, không có công bằng, làm chức vụ chế tạo Võ Vệ quân ở Ngân Nguyệt vậy thì ngươi nhất định phải có!"
Lý Hạo gật đầu, trên thực tế thì vẫn không có quá nhiều cảm xúc.
Kim Thương rất hiểu, tất cả võ sư vừa tiến vào Võ Vệ quân suy nghĩ đều không khác nhau mấy.
Nhưng mà bọn hắn sớm muộn cũng sẽ học được!
Đương nhiên, trong quá trình này có lẽ sẽ có người chết.
Nhưng mà, võ sư cũng sẽ chết, chỉ là xem xem cái chết đó có đáng giá hay không mà thôi.
Hầu Tiêu Trần thành lập Võ Vệ quân mời chào lượng lớn võ sư, một vài võ sư giang hồ từ năm đó luôn hành động một mình, đến một thành viên trong quân như hôm nay thật ra đều có một ít thay đổi.
"Ngọc La Sát vừa mới thông tin tới cho ta, để ta cho ngươi một kiện Ngộ Đạo Cổ Binh, ta có thể cho ngươi... Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, tất cả bảo vật, tất cả mọi thứ trong Võ Vệ quân đều là lấy mạng người để đổi lấy!"
"Bây giờ ngươi cầm đi những này, về sau ngươi cũng cần bỏ ra!"
Lúc này ngược lại Lý Hạo lại nghĩ đến Lưu Long.
Lần thứ nhất Lưu Long cho hắn năng lượng thần bí cũng đã nói một vài lời, có nhiều thứ là dùng mạng người đổi lấy, ngươi dùng mà vẫn còn chê ít đó chính là không có lương tâm.
Bồi dưỡng ngươi, ủng hộ ngươi, chỉ là hy vọng ngươi về sau có thể báo đáp.
Nếu không tặng lại một đoàn đội sớm muộn sẽ tán loạn.
Lý Hạo gật đầu: " Đã hiểu!"
"Đã hiểu thì tốt!"
Kim Thương nói đến đây, bỗng nhiên đổi đề tài: "Những thứ này về sau ngươi cũng sẽ hiểu! Còn có sư phụ ngươi, Viên Thạc bây giờ giống như đi ba tỉnh phía bắc, hắn đã rất nhiều năm chưa ra khỏi Ngân Nguyệt, Ánh Hồng Nguyệt phong tỏa hết tất cả con đường hắn đi, những năm này Ánh Hồng Nguyệt thành lập Hồng Nguyệt thật ra vẫn luôn ngăn cản sư phụ ngươi rời khỏi Ngân Nguyệt, không cho hắn bất cứ cơ hội nào... Ngươi biết tại sao không?"
Lý Hạo suy nghĩ một chút nói: "Sợ sư phụ ta?"
"Đúng!"
Kim Thương nghiêm túc nói: "Một vài cường giả không có kiến thức cảm thấy Viên Thạc vô năng... Sư phụ ngươi bị phong tỏa ở Ngân Nguyệt 20 năm, 20 năm qua thật ra vẫn luôn có người đang ngó chừng hắn, không cho hắn đi ra khỏi Ngân Nguyệt, chỉ lo lắng hắn sau khi ra khỏi Ngân Nguyệt trời cao mặc chim bay, một bước vọt long môn!"
"Những người như chúng ta ra khỏi Ngân Nguyệt Ánh Hồng Nguyệt cũng không thèm để ý, hắn kiêng kỵ chỉ duy nhất một mình sư phụ ngươi!"
"Cho nên bây giờ sư phụ ngươi đi ra ngoài, muốn giết hắn nhất chính là Ánh Hồng Nguyệt, hắn rất rõ một khi cho sư phụ ngươi đủ thời gian và cơ hội sẽ nghênh đón cái gì."
Lý Hạo nhìn về phía Kim Thương, không biết ông ta nói những này là có ý gì.