Lúc này Khổng U Vân lại nói: "Sư phụ, cái kia... Chúng ta còn đi di tích không? Lần này đi không có quá nhiều thu hoạch, mặc dù không nguy hiểm bằng Chiến Thiên thành nhưng ta cảm thấy một khi đắc thủ, thu hoạch sẽ không nhỏ, nếu không kêu Mộc nhị ca cùng Lý Hạo đi cùng có lẽ sẽ có một ít thu hoạch."
Kim Thương rơi vào trầm tư.
Mấy ngày nay ông vẫn luôn đang thăm dò một chỗ di tích, mặc dù không như Chiến Thiên thành bảo trì hoàn hảo sau cả ngàn vạn năm, nhưng chỗ di tích mới này nguy hiểm cũng không nhỏ, nguy hiểm cũng có nghĩa là có đồ quý.
Ông đi ba lần đều không có thu hoạch.
Lần này trở về là có suy nghĩ muốn kêu một vài cường giả Võ Vệ quân đi cùng.
Khổng U Vân lại nói: "Lý Hạo này không phải là đệ tử Ngũ Cầm Vương sao? Ngũ Cầm Vương am hiểu nhất là thăm dò di tích..."
Kim Thương lúc này mới động chút tâm tư, suy nghĩ một phen, gật gật đầu: "Ừ, ngươi trở về thông báo cho hắn, năm ngày... Không, mười ngày sau để hắn đi cùng chúng ta, chúng ta phụ trách khai hoang, nếu như khai hoang thành công thì lại để cho Võ Vệ quân tiến vào!"
Đây cũng là truyền thống của Võ Vệ quân, cường giả phụ trách khai hoang, thu hoạch lớn nhất, giải trừ một vài nguy hiểm lớn, phía sau mới có thể để những kẻ yếu đi khai quật, trong đó cũng tồn tại một chút nguy hiểm, nhưng mức độ nguy hiểm sẽ giảm xuống rất nhiều.
Nhưng mà cũng không phải không có chuyện ngoài ý muốn.
Có đôi khi cường giả cũng không thể phát hiện một vài nguy hiểm, dẫn đến tình huống Võ Vệ quân bị tổn thất nặng nề.
Nhiều năm như vậy, Võ Vệ quân không có khả năng vẫn luôn là người cũ, thật ra rất nhiều người cũ đã sớm chết, hầu như Võ Vệ quân đều đã đổi hai ba đời, lúc này mới có Võ Vệ quân hôm nay.
...
Giờ phút này Lý Hạo, còn không biết hắn nhanh như vậy đã nhiệm vụ.
Lý Hạo lâm vào bên trong trảm kích không cách nào tự kiềm chế được.
Bóng dáng ở trên sân thượng chém từ ban ngày chém tới trời tối.
Có năng lượng kiếm ở đây nên hắn cũng không sợ tu luyện quá độ dẫn đến bị thương tích lũy, cứ việc mấy người Kim Thương với Mộc Lâm đều nghĩ như vậy, cảm thấy gia hỏa này có đôi khi tương đối điên cuồng, cứ tiếp tục như thế sẽ dễ dàng để lại vết thương.
Nhưng dù sao mọi người cũng không phải quá thân, cũng không ai đi lên thuyết phục.
...
Ngày thứ hai.
Lý Hạo biến mất.
Không hề rời khỏi Võ Vệ quân, mà đang trong rừng bên ngoài lầu nhỏ, Lý Hạo tiếp tục cùng Hỏa Phượng Thương bắt đầu chơi trò chơi truy kích.
Một người một thương ở trong rừng nhanh chóng rượt đuổi nhau.
Chỉ là ăn Đá Thần Năng mà thôi, lúc cần dùng Lý Hạo vẫn biết bỏ ra để tiêu, Ngọc tổng quản chỉ cấp Hỏa Phượng Thương cho hắn ba ngày, bây giờ không thừa dịp dùng Hỏa Phượng Thương cảm ngộ nhiều một chút thì thật lãng phí?
…
Lý Hạo đang tu luyện không để ý đến chuyện bên ngoài.
Mà bên ngoài Võ Vệ quân có một đội nhân mã đã đến.
Lần này, vẫn là Ngọc tổng quản dẫn đội.
Chỉ là lúc này ánh mắt Ngọc tổng quản hoảng hốt.
Sáng sớm hôm nay Hồng Nhất Đường trở lại mang theo một đội nhân mã, tìm đến Tuần Dạ Nhân nói muốn tìm Lý Hạo, Ngọc tổng quản hỏi vài câu mới biết ý nghĩa của việc Lý Hạo hôm qua đi tìm nàng.
Kéo tài trợ...
Thế mà hắn thật sự kéo tới tài trợ!
Mà còn không phải tài trợ bình thường.
Kiếm Môn thế mà đem hơn một nửa võ sư đệ tử trong môn duy trì cho Lý Hạo, đây coi như là toàn lực ủng hộ.
Mặc dù, trong đó mạnh nhất cũng chỉ có mấy người Phá Bách hậu kỳ.
Nhưng võ sư có thể tu luyện tới Phá Bách hậu kỳ... Quan trọng ở chỗ võ sư Kiếm Môn phần lớn đều là những người thực sự tu luyện ra, sẽ rất ít phục dụng năng lượng thần bí, dạng như một đám võ sư này căn cơ đều rất vững chắc.
Hồng Nhất Đường mặc dù không còn là võ sư nhưng đối với việc bồi dưỡng đệ tử trong môn vẫn rất là vững chắc.
Bản thân gã cũng có cảm ngộ rất sâu sắc đối với Võ Đạo.
Những đệ tử này gia nhập Võ Vệ quân có lẽ sẽ rất nhanh có một cơ hội bộc phát.
Ngọc tổng quản còn biết một chút, thật ra bộ trưởng rất thương nhớ Kiếm Môn.
Dựa theo lời bộ trưởng nói, bây giờ siêu năng khởi quật, võ sư Ngân Nguyệt cũng đã không còn bằng năm đó, toàn bộ Ngân Nguyệt còn có thể kiên trì bồi dưỡng võ sư, để võ sư có hệ thống đi học tập, thành hệ thống trưởng thành thật ra rất ít.
Một vài môn phái nói là truyền thừa võ sư nhưng trên thực tế cũng chỉ là lấy cái danh võ sư ngụy trang, toàn dùng thủ đoạn siêu năng.
Dùng năng lượng thần bí nhanh chóng mạnh lên, thật ra rất nhiều đều là chạy đến cảnh Trảm Thập đỉnh phong thì chuyển đổi sang siêu năng.
Có vài người dã tâm lớn, chỉ mới trở thành Phá Bách đã có ý nghĩ chuyển đổi thành Nhật Diệu, Võ Đạo chân chính còn đang kiên trì cũng không còn nhiều.
Những người kia, truyền thụ một chút Võ Đạo cũng không phải quá mức dụng tâm.
Dù sao sau khi tiến vào siêu năng sẽ có siêu năng kỹ, cần gì lãng phí thời gian đi học những cái công phu quyền cước vô dụng kia, có một môn bí thuật có thể giúp ngươi đến Phá Bách là được, đây là vấn đề còn tồn tại của những võ sư bây giờ.
Ngọc tổng quản không nghĩ tới bộ trưởng nhớ thương nửa ngày, kết quả... Người ta chạy tới đầu quân cho người mới Lý Hạo này!
Mặc dù Lý Hạo cũng là thành viên của Tuần Dạ Nhân, nhưng Ngọc tổng quản vẫn không nghĩ ra được.
Lý Hạo có thể càng đáng để bọn họ đầu quân vào hơn bộ trưởng sao?
Nếu như Hồng Nhất Đường đi tìm Hầu Tiêu Trần, Hầu Tiêu Trần cũng sẽ nhận lấy những người này, nhưng lúc này ở giữa lại có một tên Lý Hạo.
...
Trước cửa Võ Vệ quân.
Lần này Kim Thương tự mình đi ra.
Biết đám người này trước mặt đến từ Kiếm Môn, ngược lại ông ta có chút bất ngờ với kỳ lạ, đệ tử của Địa Phúc Kiếm môn.
Ông liếc mắt qua, khẽ gật đầu.
Trong lòng vẫn còn có chút ngoài ý muốn, những võ sư này nhìn tư thái, nhìn tinh khí thần và trạng thái đều rất tốt, không có mờ mịt cùng uể oải như phần lớn võ sư ngày nay, có vài võ sư bởi vì chậm chạp không có cách nào chuyển đổi sang siêu năng nên trạng thái rất kém cỏi!
Một lòng muốn chuyển đổi thành siêu năng đã sớm mất đi những cái khí định thần nhàn tiêu dao kia.