Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 605 - Chương 605: Tề Tựu 2

Chương 605: Tề Tựu 2 Chương 605: Tề Tựu 2

Kim Thương rất mạnh, nhưng có lúc Vương Khánh cũng cảm thấy Kim Thương có chút... Không am hiểu đi giảng thuật, đi miêu tả một chút cảm ngộ, thiên phú Kim Thương rất tốt, nhưng người này cường giả Thương Đạo thật ra càng thích hợp độc độc tu luyện.

Khóe mắt liếc qua người nữ tử, người này là đệ tử Kim Thương, cũng có thiên phú rất tốt, ngộ tính mạnh, nếu không đi theo Kim Thương học tập, thật sự có thể sẽ phế bỏ.

Đang nghĩ ngợi thì nữ tử kia lại mở miệng nói: "Sư phụ, hắn đến cùng là cảnh giới gì?"

Kim Thương suy tư một phen, mở miệng nói: "Dựa theo thực lực để xem thì khoảng Địch Vạn trung kỳ đi."

Địch Vạn!

Đúng vậy, trước kia Viên Thạc không có đẩy ra khái niệm luyện này bởi vì một bộ phận võ sư đã thực lực đã khái niệm siêu việt Đấu Thiên, kỳ thật ở dưới tình huống Viên Thạc không biết thì võ lâm Trung Bộ đối với cảnh giới này có tên gọi thống nhất—— Địch Vạn.

Phía trên Đấu Thiên.

Cảnh giới này phương hướng có khác biệt rất lớn, các võ sư đường rất nhiều, đều có các lựa chọn khác nhau cho nên rất khó đi miêu tả từng cái, chỉ có thể dựa theo cấp độ siêu năng tương ứng để phân biệt.

Địch Vạn, cũng chính là Tam Dương trong siêu năng.

Đấu Thiên địch nổi Nhật Diệu, nhưng có thể địch nổi Tam Dương đó chính là Địch Vạn.

Một người địch vạn người.

Trong Võ Vệ quân thì Mộc Lâm đang ở cấp độ này, Kim Thương nghiêm túc mà nói thì cũng đang ở cấp độ này, hoặc có thể nói là đỉnh phong cấp độ này, thậm chí có thể địch nổi cấp độ Húc Quang.

Vương Khánh, người này là đệ tử Cuồng Đao kém hơn một chút, nhưng mà cũng bắt đầu tiếp xúc với cấp độ này.

Nữ tử hơi kinh ngạc: "Hắn luyện võ không bao lâu, thế mà đã mạnh như vậy, vậy Vương đại ca là đối thủ của hắn sao?"

Đương nhiên không phải.

Vương Khánh biết, Kim Thương cũng hiểu rõ.

Cho nên Kim Thương cũng không giả bộ ngớ ngẩn, lắc đầu nói; "Không phải! Nhưng mà nếu chỉ là luận bàn một phen, cùng lắm thì giống như mấy người bách phu trưởng khác, thực lực hắn vượt qua Vương Khánh sẽ không xuất hiện tình huống không xuống tay được... Luận bàn một phen, vẫn có chỗ tốt."

Vương Khánh cũng trầm giọng nói: "Cùng hắn luận bàn cũng không phải là vì thù oán gì, sư phụ ta không chết, cũng không có thù hận gì để nói... Chỉ là muốn mở mang kiến thức một chút xem người Ngũ Cầm Vương môn rốt cục mạnh đến mức nào, hắn rất trẻ trung, ta muốn kiến thức một phen!"

Kim Thương nhẹ gật đầu.

Nữ tử cũng có chút tâm động: "Sư phụ, vậy ta..."

"Ngươi tốt nhất đừng đi."

Kim Thương nhắc nhở: "Ngươi phải cẩn thận bị hắn đánh giết!"

"Hả?"

Nữ tử khẽ than một tiếng, Kim Thương trầm giọng nói: "Thực lực ngươi mạnh hơn Vương Khánh một chút, khó khăn lắm bước vào cấp độ Địch Vạn này, cho nên ngươi đối với hắn là có tính uy hiếp. Thương Đạo là lực đao Sát Lục, sát khí của hắn rất nặng, có thể hạ thủ đối với Vương Khánh nhưng chưa hẳn có thể đối lưu thủ với ngươi."

Nữ nhân này, dù gì cũng là có thể so với cấp độ Tam Dương.

Mấu chốt là còn rất trẻ.

Vương Khánh một bên lại không có bất ngờ, bình thường.

Khổng U Vân không đơn giản có một lão sư cường đại, bản thân gia tộc cũng không phải bình thường, phụ thân nàng là Khổng Khiết lão đại Tuần Kiểm ti, năm đó Khổng Khiết cũng là cường giả Võ Đạo, nếu không cũng không ngồi vững chức ti trưởng Tuần Kiểm ti này.

Nhưng mà sau khi Khổng Khiết chuyển sang tu luyện siêu năng thì không còn truyền thụ Võ Đạo, cho nên để nữ nhi đi theo Kim Thương học tập.

Đây cũng là một loại chứng minh của Tuần Dạ Nhân cùng Tuần Kiểm ti là một nhà, nữ nhi của hắn ta ở trong Võ Vệ quân, đương nhiên Tuần Kiểm ti đã sớm biết Võ Vệ quân tồn tại, thậm chí còn cung cấp rất nhiều trợ giúp.

Khổng U Vân cũng không nói gì nữa, nếu lão sư nói như vậy khẳng định là có đạo lý.

Khổng U Vân lại nói: "Sư phụ, bây giờ thực lực của Ngũ Cầm Vương kia là gì rồi? Hắn đánh bại Tam Dương hậu kỳ Tề Mi Côn... Có phải cũng ở vào Địch Vạn hậu kỳ đến đỉnh phong không?"

"Hắn?"

Kim Thương suy nghĩ một chút nói: "Ít nhất là ở giai đoạn đỉnh phong, nếu không sẽ giết không được Tề Mi Côn! Mặc dù Tề Mi Côn chỉ là Tam Dương hậu kỳ, nhưng ý chí Võ Đạo vẫn luôn không hề dập tắt, chiến lực cực mạnh! Có thể đánh giết Tề Mi Côn, lúc đó ít nhất Viên Thạc cũng đang ở đỉnh phong chiến lực!"

"Tiến bộ thật nhanh!"

Khổng U Vân cảm khái một tiếng: "Hắn vừa bước vào Đấu Thiên không bao lâu, trong chớp mắt đã đến một tầng khác... Không hổ là Đại Ma Vương năm đó!"

Kim Thương không nói.

Trong đầu ông cũng nổi lên hình dáng của Viên Thạc.

Không kiêng nể gì cả, phách lối vô cùng, năm đó tay không đón lấy Kim Thương của ông, nếu không phải trường thương kiên cố thì tên kia đã bẻ gãy thương của ông ta rồi.

Sau khi thua Viên Thạc, ông ta vốn dĩ đã sắp bước vào Đấu Thiên, thế mà từ đầu đến cuối không cách nào bước vào được, mỗi lần đến giây phút muốn bước vào Đấu Thiên... Đều sẽ có cảm giác vô cùng khó chịu, giống như bị người khác ép không thở nổi.

Mãi đến sau này khi Hầu Tiêu Trần xuất thủ, một thương tùy ý kích phá bóng ma trong lòng thì lúc này ông mới có thể bước vào Đấu Thiên.

Nhưng mà, bản thân Kim Thương thật ra cũng hiểu, điều này có nghĩa là ông ta rất khó có thể đi siêu việt như Viên Thạc, chỉ cần con đường Viên Thạc không đứt đoạn thì nếu như gặp lại, tám chín phần ông ta sẽ thua!

Tâm ma khó tiêu.

Khổng U Vân giống như nhìn ra cái gì, nói khẽ: "Sư phụ, chờ Võ Đạo của ta thành công ta sẽ đi khiêu chiến Ngũ Cầm Vương!"

"Được rồi, ân oán thế hệ trước không liên quan gì đến ngươi."

Kim Thương lắc đầu.

Khiêu chiến không phải luận bàn, không phải là trò đùa.

Thật sự đến lúc đó, Viên Thạc sẽ đánh chết nàng, đây không phải nói đùa.

Tề Mi Côn khiêu chiến Viên Thạc, cho dù trong thâm tâm Viên Thạc chưa chắc là muốn đánh chết ông ta... Nhưng khi đó đang đánh cao hứng căn bản sẽ không để ý những cái này, đánh chết đối thủ ở trong mắt những người này mới là một loại tôn trọng.

Ông nhìn thoáng qua nơi xa, Lý Hạo trên sân thượng vụng về chém ra một kiếm lại một kiếm, Kim Thương không cảm thấy có cái gì không tốt, luyện thương cũng nên như vậy, kiên trì bền bỉ.

Ông ta ngược lại rất thưởng thức loại tư thế này.

Chỉ là... Gia hỏa này không vội đi thu nhận người cũng làm cho người ta có chút bất đắc dĩ.

Bình Luận (0)
Comment