Hắn cũng không biết Lý Hạo gặp chuyện gì, hay là Hỏa Phượng Thương gặp chuyện gì, nhưng thương ý của hắn bộc phát, hắn nắm chắc Tam Dương đỉnh phong có lẽ cũng sẽ bị một thương này tiêu diệt tinh thần.
Tinh thần cũng là thần ý.
Võ sư có, thật ra Siêu Năng Giả cũng có chứ cũng không phải là không, chỉ là không cách nào vận dụng, không cách nào sử dụng thôi.
Siêu năng mạnh vậy nhưng sao lại không có những này?
Một khi Hỏa Phượng Thương bị kích phát, thần ý hắn để lại sẽ làm vỡ vụn tinh thần của đối thủ!
Hầu Tiêu Trần yên lặng chờ đợi một hồi, sau đó không quản nữa.
Quản, cũng không có tác dụng gì.
Hắn có thể cảm nhận được chút ít, đó là bởi vì Hỏa Phượng Thương nhận chủ, nhưng khoảng cách quá xa, có thể có cảm ứng hơi yếu ớt cũng không tệ rồi, còn việc trông cậy vào hắn cách không ngàn dặm có thể áp chế Hỏa Phượng Thương lại, đó là nói đùa, có mạnh hơn nữa hắn cũng làm không được.
...
Cùng lúc đó.
Cũng có một người khác bị kinh động.
Ngay lúc Lý Hạo kích phát Hỏa Phượng Thương, trong Võ Vệ quân, Kim Thương bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc.
Trong nháy mắt, bóng dáng hắn biến mất.
Khi xuất hiện lại thì đã hiện lên ở nơi trăm mét trước mặt Lý Hạo.
Giờ khắc này, ánh mắt hắn khẽ biến, sắc mặt hơi khó coi, Lý Hạo... Làm sao bỗng nhiên kích phát ra ý của Hầu bộ?
Mấu chốt là lần này Hỏa Phượng Thương bộc phát quá mạnh!
Mang đến cho hắn một cảm giác giống như Hầu bộ đang ở trước mắt.
Điều này khiến hắn hồi tưởng lại năm đó Hầu bộ dùng một thương phá vỡ tâm ma của hắn. Trong lúc mơ hồ hắn cũng nhìn thấy chút ít Hầu Tiêu Trần ra một thương, trực tiếp kích phá năm con cầm thú.
Đó là một loại áp chế trên tinh thần, đến từ Ngũ Cầm áp chế, kết quả bị người phá vỡ từ trên tinh thần.
"Thương ý của Hầu bộ không phải ảo trên nhục thân... Phiền toái rồi!"
Giờ khắc này, sắc mặt Kim Thương hơi khó coi, một thương này, thật muốn mặt đối mặt thì hắn không sợ.
Nhưng lúc này Liệt Thần Thương đã giết ra, một thương này dính đến chính là thần ý chi chiến, tinh thần chi chiến, tuy nói lúc này hắn có thể áp chế Hỏa Phượng Thương... Nhưng trên thực tế chẳng có chút tác dụng nào.
Bởi vì thương ý đã xâm nhập trong thần ý của Lý Hạo, Kim Thương còn chưa có bản sự để khu trục một thương nứt thần trong thần ý của Lý Hạo.
...
Cách đó không xa.
Lý Hạo lập tức thất khiếu chảy máu, thân thể lung lay.
Trong mắt của hắn chỉ có một thương không ngừng rơi xuống, giống như muốn triệt để giết chết mình.
"Huyết ảnh..."
Lý Hạo thầm thì thào một tiếng, giờ khắc này, hắn phảng phất thấy được huyết ảnh, cho dù cả hai không có bất kỳ chỗ nào tương tự, nhưng chúng đều cùng dạng, đều tạo thành nguy cơ chết chóc to lớn đối với hắn.
Ta từng bị dọa lùi lại một lần!
Một lần kia, Trương Viễn cách mình rất gần, chính mình lo lắng, sợ sệt, sợ hãi, chính mình muốn tiến lên trước nhưng cũng không dám.
Nếu nói tâm ma của các võ sư ở Ngân Nguyệt khác là Viên Thạc.
Vậy tâm ma của Lý Hạo có lẽ chính là huyết ảnh.
Dù hắn đã từng giết huyết ảnh, nhưng Trương Viễn vẫn chết, một đêm kia, hắn rút lui, hắn sợ hãi. Dù hắn biết đây không phải là lỗi của hắn, ngày đó hắn chỉ là người bình thường, lần thứ nhất hắn nhìn thấy loại tràng cảnh đó, hắn rất sợ, sợ đến nỗi run rẩy.
Lý Hạo không cách nào khắc chế nỗi e ngại thế này.
Nhưng hôm nay... Loại cảm giác này lần nữa tiến đến, trong mắt Lý Hạo cũng lộ ra ý e ngại, nhưng sau e ngại lại là một loại điên cuồng.
Từ lúc bắt đầu tiếp xúc siêu năng, từ sau khi chân chính bước vào Võ Đạo.
Hắn không ngừng mạnh lên, không ngừng tìm cơ hội, không ngừng đi mạo hiểm, giết Trương Đình cũng được, mạo hiểm săn giết cường giả ba tổ chức lớn cũng được, giết Vu Khiếu cũng được, chém giết Hoàng Kiệt cũng được... Thật ra hắn nghĩ rất đơn giản, ta không muốn lại trải qua tràng cảnh vô lực như thế lần nào nữa.
Lần thứ nhất giết người, hắn giết lãnh huyết vô tình, giết đến mức bọn Liễu Diễm cũng gọi thẳng biến thái... Sợ không?
Có một ít.
Buồn nôn không?
Cũng có một ít.
Nhưng trong lòng lại không sợ hãi như vậy, hắn từng thấy việc đáng sợ hơn nỗi sợ hãi đó.
Lần này ngươi còn muốn dọa ta hả?
Không có khả năng!
Hỏa Kiếm Thế, Địa Kiếm Thế, kiếm thế tổng cương...
Ba cỗ thế, trong nháy mắt hiện lên trong đầu.
Ngọn núi hiện ra, mãnh hổ hiện ra...
Trong mắt, hiện ra một kiếm tiên tổ đã chém ra, hiện ra một kiếm cực hạn thăng hoa của chiến sĩ bạch ngân giáp!
Có nỗi sợ hãi nào mà trường kiếm chém không đứt được đâuq?
Nếu có, đó chính là kiếm của ngươi không đủ mạnh!
"Giết!"
Một tiếng hò hét đến từ trên tinh thần, trong nháy mắt bộc phát, Lý Hạo huy kiếm!
Một kiếm này, cực điểm khả năng của hắn!
Tất cả cảm ngộ, tất cả bộc phát, đều ở trên một kiếm này, hắn muốn chém gãy một thương này, trảm vỡ một đêm kia, khi huyết ảnh khiến hắn cảm thấy bị uy hiếp.
Kiếm ý hiện ra!
Trong chớp mắt nó đã dung hợp thành một thanh đoạn ta chi kiếm, một kiếm chém ra, đối diện, nứt thần trường thương đâm thủng bầu trời mà đến, đó là ý của Hầu Tiêu Trần, thế nhưng ai quan tâm đâu?
Trong hiện thực, Hỏa Phượng Thương khẽ run lên.
Lý Hạo rút kiếm, tốc độ không nhanh, thế nhưng trong nháy mắt bộc phát cực hạn, một thanh tiểu kiếm lập tức chém ra. Một kiếm này chém ra, bản thể Hỏa Phượng Thương phảng phất nhận lấy kinh hãi, trong chớp mắt, nó đâm rách hư không, biến mất tại chỗ.
Nhưng mà một cỗ kiếm ý khóa chặt bản thể của Hỏa Phượng Thương.
Trên Hỏa Phượng Thương, một hồn Hỏa Phượng tức khắc hiện ra, trong ánh mắt Hỏa Phượng giống như mang theo một ý hoảng sợ, nó thấy được Kim Thương ở gần đó, trong nháy mắt, Hỏa Phượng Thương trốn đến sau Kim Thương.
Trốn!
Nó sợ!
Nó sợ Lý Hạo, sợ cỗ kiếm ý này, dạng kiếm phá vỡ chỗ sâu trong ký ức, phảng phất từng thấy qua, đáng sợ đến cực điểm.
Chém một thương kia Hầu Tiêu Trần ra, vốn Hỏa Phượng Thương không có tâm tư phản ứng Lý Hạo, nhưng lúc này nó cũng bị ép không thể không trốn chạy, đã trốn vào sau lưng Kim Thương.
Một giây sau, một cỗ kiếm ý cường hãn bao trùm tới Kim Thương.
Sắc mặt Kim Thương cũng khẽ động.
Lý Hạo... Phản kích?
Tại thương ý của Hầu bộ áp chế xuống, hắn thế mà còn có thể phản kích, hơn nữa còn phản kích ra một kiếm trước nay chưa từng có.
Kim Thương vốn không muốn đón đỡ, hắn chỉ muốn tránh đi.
Nhưng chỉ cảm ứng một phen, một kiếm này… đã khóa chặt hắn!